🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lãnh Cốc phân tích:

- Ta nghĩ Trần Lạc muốn loại hiệu quả này. Mọi người có ấn tượng với hắn phần nhiều là bí ẩn, kỳ dị, đặc biệt mấy người các ngươi. Hắn không cần mọi người tin, vì hắn muốn hù là mấy cao thủ các ngươi.

Ngạo Phong, Tần Phấn không đáp vì bọn họ bối rối.

- Này Trần Lạc, ngươi nghĩ tất cả chúng ta là ngốc sao? Còn nói hai linh nguyên? Cười chết người.

- Đúng vậy! Hắn nghĩ mình là ai? Thần sao?

- Ha ha ha ha ha ha!

Trần Lạc vẫn dựa vào phong ấn cột thủy tinh, năm ngón tay gõ nhịp lúc nhanh lúc chậm.

Trần Lạc cười to bảo:

- Các ngươi có kiến thức quá hẹp, không tin ta có hai linh nguyên, nếu ta bảo mình có ba phân thân thì các ngươi càng không tin đúng không?

Phân thân?

Phân thân là một loại thuật đại thần thông.

Thần thông là cái gì? Đó là tồn tại chỉ đại vu sư mới có tư cách ngộ. Nhớ kỹ, đó mới chỉ là có tư cách, không phải nói tu luyện đến cảnh giới đại vu sư là sẽ lĩnh ngộ ra thần thông, ngộ được sơ sơ đã rất khá. Bởi vì ngộ thần thông ý nghĩa tu vi vào cảnh giới thứ sáu, trở thành đại thần thông vu sư trong truyền thuyết.

- Trần Lạc ơi Trần Lạc, ta vốn nghĩ ngươi là người có nhiều bản lĩnh, kính trọng ngươi mấy phần, không ngờ ngươi...

Văn Trường Nguyên cực kỳ thất vọng với Trần Lạc, lắc đầu khẽ thở dài:

- Mọi người đều biết phân thân là một loại thuật đại thần thông, thuộc về đại vu sư. Ngươi thổi phồng có hai linh nguyên cũng không sao, giờ khoác lác có phân thân, lại còn ba cái? Có biết ngươi làm người ta cười rụng răng không?

- Ha ha ha ha ha ha!

- Thuật đại thần thông phân thân là cái thứ rác rưởi gì? Chẳng lẽ là thần thông vớ vẩn một số đại nhân vật tu luyện? Thứ này chỉ có thể âm người ta, chơi sau lưng, không phô bày ra được. Đặc biệt là các đại nhân vật tồi tệ âm hiểm, cả ngày rảnh rỗi thích giở trò sau lưng, ném đá giấu tay. Thần thông đám người đó tu luyện sao có thể đánh đồng với phân thân của gia?

Tần Phấn cười lắc đầu, nói:

- Lạc gia đang trào phúng các đại nhân vật học phủ, xem ra hắn rất hạn bọn họ giở trò sau lưng mình.

Trần Lạc có vẻ thích thú, tiếp tục thổi phồng:

- Nói đến ba phân thân của gia không phải thuật đại thần thông phân thân rác rưởi kia. Phân thân của gia xuất hiện giống ta y như đúc, ta có cái gì là phân thân có cái đó. Ta có hai linh nguyên phân thân cũng có hai linh nguyên, linh nguyên của ta mạnh cỡ nào là phân thân cường đại cỡ đó. Ta thông minh, phân thân càng thông minh hơn ta. Đại thần thông phân thân rác rưởi kia chỉ là trò mèo lừa người, so với ba phân thân của gia như đống bùn, không cùng đẳng cấp.

Điên rồi, chắc chắn Trần Lạc bị điên, hoặc là khùng.

Không lẽ Trần Lạc tu luyện quá mức bị nhũn não, đứt dây thần kinh? Trần Lạc xem thường đại thần thông phân thân nhiều đại vu sư khao khát mơ ước? Đúng là tên khùng.

- Gia khoe mình vô địch thiên hạ, cái thế vô song vì cái gì? Bằng vào hai linh nguyên và ba phân thân này. Muốn đánh nhau thì lên đi, các ngươi không chỉ đánh một mình ta mà là bốn người. Một mình ta đã là vô địch thiên hạ, bốn người thì chính là đánh khắp thiên hạ không địch thủ, khắp thần giết thần, gặp phật giết phật, ha ha ha ha ha ha!

- Đủ rồi!

Lệ Vô Danh đứng bật dậy, sắc mặt âm trầm nhìn Trần Lạc.

Lệ Vô Danh quát:

- Nói nhảm nhí, vớ vẩn, khoác lác tự xưng vô địch thiên hạ, cười chết người!

Trần Lạc nheo mắt, cười khẩy nói:

- A? Không biết vị này tên là gì?

Lệ Vô Danh nói ra tên của mình:

- Lệ Vô Danh!

Lệ Vô Danh quát to:

- Ta biết ngươi có một Đại Nhật linh nguyên ghê gớm, cũng ngộ pháp chi nguyên lực nhưng chỉ có thế, Lệ Vô Danh ta không sợ!

- Ngươi không sợ? Gia diệt ngươi đơn giản như giết heo giết chó, ngươi tin không?

Khuôn mặt trắng nhu hòa của Trần Lạc tràn ngập nụ cười nghiền ngẫm dần vụt tắt, thay thế là cười tà, ngạo nghễ.

Lệ Vô Danh tức giận bật cười:

- Ha ha ha ha ha ha! Thật lớn lối!

Người Lệ Vô Danh lấp lóe ánh sáng vàng sậm, trong ánh sáng đậm đặc thổ nguyên chi tức. Ánh sáng lấy Lệ Vô Danh làm trung tâm hình thành ấn ký bí ẩn cường đại, mặt đất khẽ rung rinh. Mọi người đều biết hậu thổ ấn ký, hình thành từ trời, một khi thức tỉnh là loại thiên nhiên cho nên ấn ký thức tỉnh giả mới được gọi là con của thiên nhiên.

Sau khi Lệ Vô Danh thức tỉnh hậu thổ ấn ký như hòa cùng mặt đất, điều khiển thổ nguyên nơi đây. Lệ Vô Danh nhúc nhích là mặt đất rung rinh, siêu khủng bố.

Vù vù vù vù vù!

Trong mọi cặp mắt nhìn chăm chú, Lệ Vô Danh rút trường đao ra. Trường đao màu vàng, dài ba thước, rộng một thước, thân đao di chuyển thổ chi tức trong thiên nhiên.

- Trời, là bảo khí thiên nhiên!

Một trăm người trong đấu trường thí luyện đều là vu sư trung cấp đỉnh cao, thây rộng biết nhiều. Có người cảm ứng hơi thở thiên nhiên từ bảo khí của Lệ Vô Danh, biết đây là bảo khí thiên nhiên.

Bảo khí thiên nhiên được gọi là báu vật vô giá, không ai ngờ Lệ Vô Danh có một cái. Khiến người bất ngờ hơn là Lệ Vô Danh luyện chế bảo khí thiên nhiên. Nên biết dù là vu sư cao cấp cường đại muốn luyện chế bảo khí thiên nhiên cũng là chuyện rất khó khăn, vất vả.

Bây giờ mọi người mới hiểu tại sao Lệ Vô Danh biết Trần Lạc có Đại Nhật linh nguyên, ngộ pháp chi nguyên lực vẫn dám khiêu khích hắn. Lệ Vô Danh thức tỉnh hậu thổ ấn ký lại có được bảo khí thiên nhiên, gã đủ tư cách khiêu chiến với Trần Lạc.

Lệ Vô Danh nhảy lên lôi đài, khi đáp xuống đất thì động đất càng dữ dội. Lệ Vô Danh nhe răng trừng Trần Lạc.

Lệ Vô Danh quát to:

- Hãy lấy Đại Nhật linh nguyên của ngươi ra, thi triển pháp chi nguyên lực đi, cũng rút bảo khí ra. Hôm nay ta muốn nhìn xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh?

Giọng Lệ Vô Danh trầm đục như vọng lên từ lòng đất.

- Bảo khí?

Trần Lạc lắc đầu, nheo mắt nhìn Lệ Vô Danh.

Trần Lạc thản nhiên nói:

- Đối phó ngươi không cần dùng bảo khí. Không phải gia xem thường ngươi, hôm nay gia đứng đây dùng một tay đánh với ngươi, cho ngươi mệt chết cũng không khiến gia nhúc nhích một ly.

Cuồng, cuồng đến không kiêng nể gì. Đối diện Lệ Vô Danh thức tỉnh hậu thổ ấn ký lại cầm bảo khí thiên nhiên nhưng Trần Lạc vẫn dám buông lời ngông cuồng.

Đúng vậy, ngươi có Đại Nhật linh nguyên, linh lực bao la nhưng người ta có hậu thổ ấn ký, chúa tể đại địa thổ nguyên.

Đúng vậy, ngươi có pháp chi nguyên lực nhưng người ta có bảo khí thiên nhiên không thua kém gì.

Dưới tình huống này Trần Lạc dựa vào cái gì mà cuồng như vậy?

Lệ Vô Danh không nhịn được nữa, hét to:

- Ngươi - Muốn - Chết!

Tay Lệ Vô Danh cầm song đao chém xuống đầu Trần Lạc. Một đao kia ẩn chứa lực lượng hậu thổ ấn ký, biến dị linh hải chí tôn Yển Nguyệt, bảo khí thiên nhiên, lục linh luân, linh nguyên thuộc tính lôi, linh quyết địa cấp. Một đao chém xuống, lực lượng cao không biết cỡ bao nhiêu thiên quân khiến người sợ hãi. Một trăm đệ tử đỉnh cao có mặt hơn một nửa khó thể ngăn cản đao kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.