🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ba người Khổng Tường, Lệ Vô Danh, Mạc Bắc ngạc nhiên giương mắt nhìn.

Tiết Thường Uyển có sức quan sát sắc bén, tuy nàng không bị Trung Ương học phủ thực hiện kế hoạch ám quang nhưng không có nghĩa là nàng không biết chuyện gì. Linh thức của Tiết Thường Uyển từ đầu đến cuối tập trung vào Trần Lạc chưa từng rời đi, nàng luôn quan sát từng hành động của hắn. Vì vậy trên người Trần Lạc xảy ra chuyện gì Tiết Thường Uyển đều biết. Tiết Thường Uyển biết lệnh bài thí luyện của Trần Lạc mất hiệu quả, biết hắn bị kết giới giam giữ. Tiết Thường Uyển là người duy nhất trong đấu trường thí luyện biết trong khoảnh khắc kết giới giam cầm Trần Lạc biến mất rồi hồi phục như cũ, hắn chạy ra ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó. Điều duy nhất khiến Trần Lạc khó hiểu là tại sao kết giới của Trần Lạc đột nhiên biến mất trong khoảnh khắc.

Quảng trường truyền tống.

Một thanh niên áo lam đứng thẳng. Trần Lạc nhìn Tần Phấn lại ngó Ngạo Phong. Nói thật là khi đó Trần Lạc chỉ lo chú ý kết giới của mình mất hiệu quả, hắn không ngờ vương tử điện hạ, Ngạo Phong cũng ra được. Khi hai người đi ra, Trần Lạc lập tức dùng linh thức quét qua. Trần Lạc ngạc nhiên không biết Ngạo Phong dùng thủ đoạn gì cưỡng ép phá mở kết giới, Tần Phấn làm cách nó đó khiến kết giới biến mất.

Trần Lạc thắc mắc, Ngạo Phong, vương tử điện hạ cũng vậy. Hai người nhìn Trần Lạc như ngó quái vật. Ngạo Phong, Tần Phấn không hiểu tại sao kết giới của Trần Lạc không tổn hao gì mà hắn ra được.

Tần Phấn cười nói:

- Xem ra ba chúng ta tâm có linh tê.

- Hay là nhân dịp này cùng nhau đi uống một ly?

Trần Lạc nhún vai:

- Tốt.

Trần Lạc rất muốn biết hai người này là cái thứ gì.

Ngạo Phong mặc áo trắng, khuôn mặt lạnh lùng, cho người cảm giác như thanh bảo kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ xinh đẹp. Ngạo Phong nhìn Trần Lạc, vương tử điện hạ, gật đầu xem như đồng ý.

Hồng lâu được gọi là tửu lâu hoa lệ, giá mắc nhất Trung Ương học phủ. Tuy Trần Lạc không thiếu tiền nhưng hắn không chú trọng ăn uống, nhập học hơn nửa năm đây là lần đầu hắn đến Hồng lâu. Tần Phấn có vẻ rất quen thuộc, gọi vài món linh quả thượng đẳng, thêm ba bình mỹ tửu gọi là túy linh lung. Ba người vừa trò chuyện vừa uống rượu.

Tuy Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn rất thắc mắc đối phương làm sao thoát khốn được nhưng không ai nhắc đến chuyện này, thậm chí không nhắc một câu về cuộc thi đấu. Đề tài ba người nói chuyện không phải Trung Ương học phủ, không là chuyện nhà, càng không dính đến phong hoa tuyết nguyệt. Đề tài là điển cố linh quả, mỹ tửu. Vương tử điện hạ, Ngạo Phong có kiến thức rộng rãi, biết khá nhiều về linh quả, mỹ tửu. Nếu Trần Lạc không nhờ lăn lộn trong Tàng Thư tháp mấy tháng, đọc các loại sách sợ là không nói xen vào được.

Trần Lạc, vương tử điện hạ, Ngạo Phong tùy ý trò chuyện. Tần Phấn xuất thân từ hoàng tộc, cách nói năng, cử chỉ có khí thế phi phàm. Ngạo Phong cũng vậy, ngồi ngay ngắn, có khí thế ngạo nghễ, có lẽ gia thế bối cảnh của gã cũng không đơn giản. Loại khí chất này là biểu lộ tự nhiên, không ngụy trang được, thói quen nuôi dưỡng từ nhỏ. So sánh với Ngạo Phong, vương tử điện hạ thì Trần Lạc biểu hiện hơi tùy tính. Trần Lạc ngồi nghiêng người, bắt chéo chân trông như dân lùm cỏ, ngồi không ngay ngắn, tướng ăn không sang trọng. Sự thật cũng đúng, từ nhỏ Trần Lạc không cha không mẹ, đi theo sư phụ Vân Du Tử đến lớn, vì học trận pháp quanh năm ở trong rừng làm bạn cùng ma thú chú trọng thoải mái là được.

Ba người nói chuyện một lúc sau không biết sao nhắc đến cuộc thi đấu trung cấp lần này. Tần Phấn mời Trần Lạc, Ngạo Phong uống rượu.

Vương tử điện hạ lắc đầu cười khổ nói:

- Lần này ba chúng ta bỏ cuộc giữa đường tất nhiên sẽ chọc các đại nhân vật học phủ tức giận, chúng ta đi làm rối kế hoạch của học phủ, sau này khó sống.

Trần Lạc nâng chén, nhìn chằm chằm vào ly:

- Học phủ làm như vậy đơn giản là muốn trắc nghiệm thực lực của chúng ta, tuy thủ đoạn hơi tồi tệ nhưng có thể thông cảm.

Trần Lạc giương mắt hỏi:

- Nghe giọng điệu của ngươi không lẽ học phủ có mục đích khác?

Tần Phấn, Ngạo Phong liếc nhau, đồng thanh kêu lên:

- Ngươi không biết sao?

- Trông ta giống như biết chuyện sao?

Trần Lạc mờ mịt hỏi lại:

- Rốt cuộc là sao? Có vẻ hai người biết nhiều bí mật, lộ ra một chút cho gia nghe với.

Vương tử điện hạ hỏi:

- Trần huynh có ký hiệp ước với học phủ không?

- Hiệp ước?

Trần Lạc trầm ngâm nói:

- Ta có nghe nói về ký hiệp ước với học phủ, tuy không cụ thể nhưng biết ký hiệp ước là thành đệ tử thân truyền, có nhiều đặc quyền, ích lợi. Nhưng quan trọng là học phủ không đến tìm ta.

- Chưa từng nhắc tới?

- Không có!

- Vậy các đại nhân vật học phủ có ai đến bàn chuyện với ngươi không?

- Không, bàn chuyện gì?

Trần Lạc trả lời vượt ngoài dự đoán của vương tử điện hạ, Ngạo Phong, bọn họ thật sự không hiểu. Với thiên phú của Trần Lạc, Trung Ương học phủ chẳng những không nhắc hiệp ước cùng hắn, thậm chí không nói chuyện?

- Học phủ có một mình trắc nghiệm thiên phú cho ngươi không?

- Không.

- Ngầm thì sao? Ví dụ bị người đánh lén, ví dụ ngươi tỉnh lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ khác, ví dụ có mấy lão già rất kỳ lạ?

Trần Lạc lại lắc đầu, hắn chưa từng trải qua những việc này.

Trần Lạc nhìn vương tử điện hạ, Ngạo Phong, hỏi:

- Như thế nào? Không lẽ hai ngươi gặp chuyện như vậy?

Biểu tình Ngạo Phong phức tạp nói:

- Mấy tháng trước học phủ tìm ta bàn chuyện, muốn ký hiệp ước nhưng bị ta từ chối. Sau đó học phủ đơn độc trắc nghiệm thiên phú cho ta, nhưng ta chỉ làm qua loa. Sau đó buổi tối hay bị đánh lén này nọ, khoảng mười hai lần. Có bốn lần bị bắt vào nhà tối, khắp nơi là trận pháp. Ba lần bị người lạ bắt cóc.

- Cha nó!

Trần Lạc nghe ngẩn ngơ. Tuy Trần Lạc không biết nhiều về Ngạo Phong nhưng gã có thể cưỡng ép phá mở kết giới thần không biết quỷ không hay trong khoảng thời gian ngắn, chỉ điều này đã chứng minh thực lực của gã rất khủng khiếp. Bây giờ Ngạo Phong nói bị người mấy lượt đánh lén, còn bị bắt vào phòng tối, bắt cóc? Nghe như kể chuyện thần thoại.

Trần Lạc hỏi Tần Phấn:

- Ngươi thì sao?

Vương tử điện hạ lắc đầu cười khổ nói:

- Tuy ta không trải qua nhiều chuyện như Ngạo Phong nhưng cũng có mấy lần.

Trần Lạc mờ mịt, Ngạo Phong, Tần Phấn càng mờ mịt hơn. Hai người nghĩ thiên phú của Trần Lạc không dưới bọn họ, thậm chí càng cao hơn. Trung Ương học phủ vì điều tra thực lực vương tử điện hạ, Ngạo Phong cứ dăm hôm lại tập kích một lần, nhưng tại sao chỉ mình Trần Lạc không có? Tần Phấn biết Trần Lạc là người Bát trưởng lão chỉ định, nhưng gã càng rõ ràng có lẽ rất nhiều người trong Trung Ương học phủ sợ Bát trưởng lão, vẫn có số ít người không ngại Tà lão bát. Người bắt cóc vương tử điện hạ chính là nhóm nhỏ đó, nhưng tại sao bọn họ không thăm dò Trần Lạc?​
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: dmca@truyentop.net

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.