🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Gốc ngũ hành là từ tự nhiên, tự nhiên biến diễn sinh ngũ hành, ngũ hành biến, diễn sinh vạn pháp, ha ha ha ha ha ha!

Giọng Trần Lạc ồm ồm như sấm nổ.

Pháp, đều là phát, một từ là pháp, một lời là pháp, giơ tay là pháp, nhấc chân là pháp, một chiêu một thức, mỗi tiếng nói cử động đều là pháp.

Pháp là quá trình diễn biến, như cái cây từ hạt giống đến kết trái.

Trần Lạc qua chín chín tám mươi mốt bộ linh quyết huyền cấp ngộ ra căn bản của pháp, chỉ cần hắn muốn thì mở mắt đã là hàng vạn pháp, rất là khủng bố.

Trần Lạc tung cú đấm, nắm đấm rất chậm, nhưng mỗi đấm, mỗi động tác diễn sinh ra nhiều vạn pháp chi hồn.

Trần Lạc đánh quyền càng lúc càng chậm, hơn nữa diễn sinh linh pháp chi hồn cũng càng lúc càng ít đi.

Quên!

Trần Lạc đang quên, quên hết thảy linh quyết.

Cú đấm càng lúc càng chậm, diễn sinh linh pháp chi hồn cũng càng lúc càng ít, Trần Lạc cũng quên nhiều hơn.

Mãi khi Trần Lạc hoàn toàn quên, cú đấm đã không diễn sinh ra bất cứ linh pháp chi hồn, không một cái nào.

Quên, quên sạch, trong đầu Trần Lạc không có bất cứ linh quyết nào.

Sau khi quên là gì?

Không biết.

Vì lúc đó Diệp Thiển Tâm chỉ đưa quyển thượng Vạn Diệu chi môn cho Trần Lạc, không giao quyển hạ.

Nhưng Trần Lạc không ngừng lại, tuy hắn chỉ tham ngộ quyển thượng, không biết của Vạn Diệu chi môn là gì nhưng khi hắn ngộ ngũ hành chi pháp thì bắt được thứ gì. Trong phút chốc Trần Lạc không nói rõ được, loại cảm giác này rất kỳ diệu. Như thể Trần Lạc nhắm mắt, đi đường có thể nghe thấy tiếng cọp gầm, biết thanh âm phát ra từ hướng nào nhưng không biết vị trí chính xác.

Bây giờ Trần Lạc có cảm giác tương tự như thế.

Trần Lạc vẫn đang tung cú đấm nhưng rất chậm, siêu chậm, chậm như thời gian trôi, chậm như tự nhiên diễn biến, có thể nói là huyền diệu khó giải thích.

Trong quyển thượng Vạn Diệu chi môn có ghi phải quên mọi pháp, Trần Lạc biết mục đích của quên là phải quên linh quyết trói buộc, xuất phát từ bản chất tự nhiên.

Trần Lạc không biết quyển hạ Vạn Diệu chi môn ghi cái gì, bây giờ hắn lười suy nghĩ. Trần Lạc làm theo cảm giác của mình, tiếp tục đánh quyền. Quyền là quyền huyền nhất, các loại diễn biến, càng đánh càng huyền, càng huyền càng biến.

Một ngày trôi qua, Trần Lạc không ngừng, hai ngày, ba ngày... Bốn ngày...

Từng ngày trôi qua, Trần Lạc luôn đánh quyền.

Mãi đến ngày thứ bảy, tốc độ đánh quyền của Trần Lạc dần tăng nhanh, trong quyền không có nhiều diễn biến nhưng một đấm đánh ra như ba, bốn cú đấm khác. Lúc trước quyền của Trần Lạc như một gốc cây đào, quá trình diễn biến từ hạt giống đến xòe lá, kết trái. Bây giờ Trần Lạc đánh quyền không phải một cây đào mà còn có cây táo, cây cao su, các loại cây.

Lúc trước là diễn biến, hiện tại là diễn hóa.

Một đấm đánh ra như diễn hóa mười loại quyền khác nhau.

- Ha ha ha ha ha ha! Ta hiểu, cuối cùng lão tử đã hiểu!

ánh nắng quanh thân Trần Lạc nhấp nháy điên cuồng, tốc độ tung quyền càng lúc càng nhanh, mỗi một quyền đánh ra diễn hóa vô số quyền.

- Pháp tắc tự nhiên, pháp tại hạ, diệu tại thượng, pháp diễn biến, diệu diễn hóa...

- Vạn Diệu chi môn, rốt cuộc ta đã hiểu tại sao nó gọi là Vạn Diệu chi môn. Bộ linh quyết này đúng là cánh cửa đi thông vạn diệu. Nhờ chín chín tám mươi mốt bộ linh quyết huyền cấp ngộ pháp chi căn bản, dùng pháp chi căn bản tham ngộ diệu chi căn bản! Ha ha ha ha ha ha!

Lúc trước khi Trần Lạc lĩnh ngộ pháp chi căn bản giọng Trần Lạc như sấm sét, bây giờ tiếng cười như long như hổ như trâu như phong lại như lôi đến từ bốn phương tám hướng, như trên trời vọng xuống, như dưới đất vọng lên, như đến từ tự nhiên.

Đây chính là diệu chi căn bản, diễn hóa.

- Ghê gớm, cái tên sáng tạo ra Vạn Diệu chi môn thật ghê gớm!

Trần Lạc hiểu, hắn thật sự hiểu. Trong tình huống không có quyẻn hạ Vạn Diệu chi môn, Trần Lạc dựa vào ngộ tính vô song của mình lĩnh ngộ ra diệu chi căn bản. Chỉ có thế sao? Không! Trần Lạc trừ khâm phục người sáng tạo Vạn Diệu chi môn còn thấy thương tiếc, đúng vậy, là thương tiếc. Vì Trần Lạc lĩnh ngộ thứ sâu hơn nữa.

- Ngươi chỉ biết lấy pháp chi căn bản lĩnh ngộ diệu chi căn bản, lại không biết pháp diệu đều dến từ ngũ hành. Cái gì là ngũ hành, biến hóa chính là ngũ hành? Huyền diệu chính là ngũ hành, pháp chi biến, diệu chi hóa, thiên biến vạn hóa, ngàn vạn huyền diệu...

- Linh quyết huyền cấp là pháp, linh quyết địa cấp là diệu, pháp không phải viên mãn, diệu cũng không phải viên mãn. Thiên nhiên viên mãn pháp diệu quỷ dị thật sự là biến hóa huyền diệu, biến hóa biến hóa, đó là đạo biến hóa. Huyền diệu huyền diệu, pháp là huyền, diệu là diệu, đó là đạo huyền diệu.

- Diễn biến diễn hóa, biến hóa quy nhất, huyền diệu chi đạo, đây mới là chân lý tự nhiên.

Giờ phút này, Trần Lạc đánh ra một chiêu một thức không phải các loại diễn biến, diễn hóa mà là ẩn chứa thiên biến vạn hóa. Tựa như ngàn vạn đsoa hoa khác nhau nở rộ, như ngàn vạn động vật giống loài khác nhau phát ra tiếng gầm, là huyền diệu khó giải thích, diệu cực kỳ. Trần Lạc đánh ra không phải linh quyết huyền cấp hay địa cấp, nói đúng hơn hắn không đánh ra linh quyết mà là căn bản tinh tủy của pháp diệu, là nguồn gốc pháp diệu. Linh quyết huyền cấp, địa cấp sáng tạo từ pháp diệu này.

Nói cách khác, chỉ cần Trần Lạc muốn, bây giờ hắn có thể tùy tiện sáng tạo ra một bộ linh quyết huyền cấp, địa cấp hoàn toàn mới. Bởi vì Trần Lạc đánh ra một đấm ẩn chứa muôn vàn pháp vạn bàn diệu. Chẳng chút khoa trươngkhi bảo dựa vào Đại Nhật linh nguyên bá đạo, giờ Trần Lạc ngộ hai loại căn bản pháp diệu, dù chỉ phát ra chút xíu linh lực cũng đã ẩn chứa thiên biến vạn hóa huyền pháp vạn diệu, đủ làm người ta chết ngay lập tức, rất là cường đại khủng bố.

- Ha ha ha ha ha ha! Sướng, sướng chết!

Trần Lạc đứng đó, ngửa đầu cười càn rỡ, ánh sáng lấp lóe quanh thân. Tiếng cười thiên biến vạn hóa, như tiếng sấm như điện như hỏa như gió chấn tầng thứ chín tháp hình phạt kêu ken két, hình phạt trận pháp run rẩy, một mảnh hỗn loạn.

Trần Lạc chìm trong pháp diệu chi nguyên, cảm ngộ thiên nhiên thiên biến vạn hóa. Trần Lạc không hay biết trong thời gian hắn bị nhốt Trung Ương học phủ liên tục xảy ra vài sự kiện quái dị.

Mấy ngày trước linh hạc Hứa Kỳ Phong núi bị người giết, việc này tạo ra oanh động khá lớn trong Trung Ương học phủ. Nên biết Hứa Kỳ Phong là một trong đệ tử tứ giai xếp mười hàng đầu, sức chiến đấu cao cỡ tám trăm vặn. Đệ tử cũ trong Trung Ương học phủ đều biết Hứa Kỳ Phong cực kỳ tàn nhẫn, có chỗ dựa cứng rắn, ai dám giết linh hạc gã núi?

Nghe nói linh hạc của Hứa Kỳ Phong chết trong sân một học viên mới, hình như tên là Mạc Bắc gì đó. Hầu như chưa từng có ai nghe tên Mạc Bắc, nếu không có chuyện này sợ là nhiều người không biết trong Trung Ương học phủ có học viên mới đó. Bao gồm đệ tử Bắc viện ít ai biết trong học viện của mình có bạn học tên Mạc Bắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.