🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn, Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn, Lý Mặc đội trưởng Thiên Cương Vinh Diệu đoàn không cho phép chuyện đó xảy ra.

Trần Lạc nhướng mày, liếc Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn, Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn, Lý Mặc đội trưởng Thiên Cương Vinh Diệu đoàn.

Trần Lạc hỏi:

- Các ngươi là ai?

- Ta là Kim Tinh Vũ, Đỗ Phong là thành viên của Vinh Diệu đoàn ta. Lần này lôi đài đánh nhau Đỗ Phong đã nhận thua, nên ngừng lại đi.

- Ta là Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn, Hạ Hầu Kích là thành viên của Vinh Diệu đoàn ta...

- Ta là Lý Mặc đội trưởng Thiên Cương Vinh Diệu đoàn, Vân Cảnh Thiên là thành viên của Vinh Diệu đoàn ta...

Thực lực, thân phận, địa vị, danh tiếng của Mạnh Giản, Lý Mặc, Diệp Hồng rất lớn, đừng nói là học viên mới, dù là đệ tử cũ cũng phải nể mặt ba phần. Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn, Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn, Lý Mặc đội trưởng Thiên Cương Vinh Diệu đoàn vốn nghĩ bày tỏ thân phận rồi Trần Lạc sẽ e ngại, nhưng không có. Trần Lạc đứng trên lôi đài biểu tình âm trầm, lửa giận nhấp nháy trong mắt.

- Như thế nào? Các ngươi có ý kiến gì?

Giọng điệu Trần Lạc thản nhiên, bình tĩnh nhưng không thể che giấu kiệt ngạo, cuồng.

Ba đội trưởng Vinh Diệu đoàn biến sắc mặt nhưng không nổi giận. Mạnh Giản, Lý Mặc, Diệp Hồng hơi e ngại Trần Lạc, nhưng chỉ có thể, chưa đến nỗi sợ hãi. Tuy nhiên Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn, Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn, Lý Mặc đội trưởng Thiên Cương Vinh Diệu đoàn biết trong Trung Ương học phủ có một số người tốc độ trưởng thành siêu nhanh, có thể lôi kéo thì lôi, nếu không được cũng không thể xung đột gay gắt.

Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn nói:

- Không có ý kiến gì, nếu đã chia thắng bại thì kết thúc được rồi.

Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn, Lý Mặc đội trưởng Thiên Cương Vinh Diệu đoàn cũng nêu ý kiến tương tự.

- Trước khi đánh anhu ta nói rồi, nếu thua thì treo cổ trên bia đá Long Xà viện ba ngày. Ba vị có còn nhớ không?

Giọng Trần Lạc không còn lạnh lùng mà trở nên tĩnh lặng không chứa chút cảm xúc nào, không lạnh lùng mà dính đặc.

Mạnh Giản lên tiếng:

- Đỗ Phong chỉ mới nhập học, phát chiến thư cho ngươi là để luận bàn, Trần Lạc học đệ quá nghiêm túc, hơn nữa...

Trần Lạc ngắt lời:

- Ta hỏi các ngươi có nhớ không?

Lần này Lý Mặc đội trưởng Thiên Cương Vinh Diệu đoàn lên tiếng:

- Trần Lạc học đệ, ta biết ngươi...

Lý Mặc chưa nói xong đã bị Trần Lạc ngắt lời:

- Ta hỏi ngươi có nhớ không?

Trần Lạc lạnh lùng, thản nhiên, thanh âm bá đạo âm thầm.

Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn đứng ra nói:

- Là bạn học với nhau, đừng quá...

Cắt ngang, đầu tiên là Mạnh Giản, đến Lý Mặc, giờ Diệp Hồng lên tiếng cũng bị đánh gãy.

Giọng Trần Lạc không còn bình tĩnh mà trở nên giận điên lên.

Trần Lạc hét chói tai:

- Ta hỏi các ngươi có nhớ không!?

Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn, Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn, Lý Mặc đội trưởng Thiên Cương Vinh Diệu đoàn sắc mặt âm trầm.

Mạnh Giản bước lên một bước, giọng khiêu khích nặng nề nói:

- Nhớ thì sao?

Khuôn mặt trắng nhu của Trần Lạc đặc biệt âm trầm, trong mắt bốc cháy ngọn lửa, biểu tình kiệt ngạo, ngông nghênh, khóe môi treo bá đạo, cuồng ngạo.

Trần Lạc tức giận quát:

- Nếu nhớ thì các ngươi lảm nhảm cái quái gì?

Thanh âm như sấm sét ầm vang trong không trung làm màng tia mọi người đau đớn.

Tiếng gầm của Trần Lạc làm ba người Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong, Hạ Hầu Kích run bần bật, Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn, Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn, Lý Mặc đội trưởng Thiên Cương Vinh Diệu đoàn mặt trắng bệch. Không khí bốn phía đông lại, mọi người nín thở. Bọn họ không ngờ Trần Lạc sẽ cuồng như vậy, không để ba đội trưởng Vinh Diệu đoàn vào mắt.

- Tiểu tử, ta khuyên ngươi đừng quá càn rỡ trong Trung Ương học phủ, nếu không ngươi sẽ chết rất thảm.

Mạnh Giản sắc mặt âm trầm nói:

- Ngoan ngoãn nâng Đỗ Phong xuống đi, nếu không hôm nay sẽ cho ngươi hối hận vào học phủ!

Mạnh Giản vung tay lên, hàng trăm thành viên Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn tiến lên trước một người, người phát ra ánh sáng linh lực. Cùng lúc đó, Lý Mặc, Diệp Hồng cũng phất tay. Các thành viên Thiên Không Vinh Diệu đoàn, Thiên Cương Vinh Diệu đoàn phát ra ánh sáng linh lực. Trần Lạc dám nói một chữ không là đám thành viên Vinh Diệu đoàn sẽ lập tức làm thịt hắn ngay.

Người sáng suốt đều biết Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn, Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn, Lý Mặc đội trưởng Thiên Cương Vinh Diệu đoàn ngại thân phận đệ tử cũ nên không tiện đánh nhau với Trần Lạc, chuẩn bị lấy thế đè người. Cái gọi là hai đấm không đấu lại bốn tay, không biết Trần Lạc ngưng tụ ra linh nguyên gì chợt lóe một cái rất là mạnh. Nhưng Trần Lạc có cường đại hơn thi sao? Đừng nói bây giờ có ba trăm người, chỉ khaỏng trăm thành viên Vinh Diệu đoàn xông lên thì mặc kệ Trần Lạc có sức chiến đấu ngàn vạn quân cũng chỉ có nước chịu đòn.

Dù Trần Lạc cuồng đến đâu khi đối diện ba trăm người vây công sẽ phải cúi đầu.

Nhưng khiến mọi người giật mình là Trần Lạc không có, hắn đứng yên trên lôi đài, biểu tình thản nhiên không sợ hãi. Đôi mắt Trần Lạc ợn trừng, hắn không hoảng hốt, không hề kiêng dè, chỉ có sự cuồng ngạo, bá đạo.

Trần Lạc ngửa đầu cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Chỉ bằng vào ngươi?

Tiếng cười càn rỡ, cười cuồng vọng.

Trần Lạc ngừng cười, nhìn Mạnh Giản chằm chằm.

Trần Lạc lạnh lùng cười:

- Nhân dịp bây giờ gia còn có kiên nhẫn hãy mang người của ngươi cút xéo, nếu không hôm nay đánh luôn các ngươi!

Cuồng, Trần Lạc quá càn rỡ, cuồng làm người ta không dám nhìn!

Giờ phút này, Trần Lạc bị ba trăm người bao vây nhưng vẫn dám chỉ vào mặt Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn bảo sẽ đánh luôn cả đám.

Trung Ương học phủ tụ tập thiên tài, đám người đứng xem không phải chưa từng thấy cuồng đồ nhưng không gặp học viên mới nào cuồng như Trần Lạc.

Những người quen biết Trần Lạc giờ đây tim đập nhanh. Vân Phàm, Vị Tiểu Yêu, Diệp Thiển Tâm, Lãnh Cốc, La Phù đều thầm lo lắng, kích động, nghi ngờ. Lo lắng cho an toàn của Trần Lạc. Kích động là đối diện ba trăm người bao vây nhưng Trần Lạc vẫn cuồng tùy ý, khiến người máu nóng sôi sục. Nghi ngờ là Vân Phàm, Vị Tiểu Yêu, Diệp Thiển Tâm, Lãnh Cốc, La Phù không biết Trần Lạc dựa vào cái gì mà dám cuồng ngạo đến thế? Trần Lạc cuồng không để ba trmă người vào mắt. Đó là ba trăm người, không phải ba trăm con chó, mèo!

Lạc Anh, vương tử điện hạ Tần Phấn biết Trần Lạc ngưng tụ Đại Nhật linh nguyên, loại linh nguyên này rất cường đại nhưng không rõ ràng nó mạnh đến đâu. Tần Phấn, Lạc Anh biết Đại Nhật linh nguyên cực kỳ bá đạo, rất khó khống chế, có lẽ đây là lý do Trần Lạc chỉ phát ra Đại Nhật linh nguyên trong thoáng chốc. Nếu trong tình huống đó mà Trần Lạc dám cuồng như vậy không lẽ Đại Nhật linh nguyên đã mạnh đến mức không sợ ba trăm người?

Không biết!

Không ai biết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.