🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong lịch sử Trung Ương học phủ không mấy lần có chuyện tương tự, nếu cộng thêm Vũ Hóa Phi là học viên mới nổi bật nhất Bốn đại viện đã đông đủ. Nhưng tại sao Vũ Hóa Phi không phát chiến thư? Đồn rằng lúc thi kiểm tra thí luyện thì Vũ Hóa Phi bị Trần Lạc đánh thảm nhất, nghe nói hắn thi triển điểm thương tiệt sát chỉ điểm toàn thân đẫm máu. Sao Vũ Hóa Phi có thể chịu được sỉ nhục này? Không ai biết, nhưng học viên mới của Đông viện đều hy vọng Vũ Hóa Phi đứng ra. Dù sao ba đại viện tây, nam, bắc đều đã ra mặt, chuyện náo nhiệt như vậy sao có thể thiếu đông phương Thương Long viện được gọi là mạnh nhất Trung Ương học phủ?

Nếu Vũ Hóa Phi không đứng ra, các đệ tử Đông viện có muốn ủng hộ cũng không thấy người, lại không thể cổ vũ ba đại viện khác.

Trung Ương học phủ, khu thứ mười một, Trúc Bạn Lâm và Nguyệt Hồ Loan đều là khu dân cư cao cấp nổi tiếng trong khu thứ mười một. Điều khác biệt là Nguyệt Hồ Loan nổi danh về Nguyệt hồ, Trúc Vận Lâm thì nổi tiếng vì rừng trúc. Hai chỗ này đều có phong cảnh đẹp, hoàn cảnh ưu tú.

Đấu trang, đây là tên một tòa trang viên.

Giờ phút này, có hai thanh niên đang ngồi trong lương đình bàn luận cái gì. Hoặc nên nói một người nói, ngườ kia nghe. Người nói chuyện khí độ bất phàm, cầm quạt nhẹ nhàng phẩy. Người nghe mặc áo trắng, hơi đẹp trai nhưng mặt mày âm trầm, dường như có điều buồn phiền đè ngực. Thanh niên áo trắng chính là Vũ Hóa Phi.

- Hóa Phi, bây giờ ba người Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong đều phát chiến thư, tại sao ngươi thờ ơ?

Người nói chuyện là đệ tử cũ quý trước của Đông viện, Kim Tinh Vũ, có học vị tứ giai, sức chiến đấu trên năm mươi vạn quân. Kim Tinh Vũ khá nổi tiếng trong Đông viện, còn là một đội trưởng của Thiên Quân Vinh Diệu đoàn nổi tiếng như cồn.

Mấy ngày trước tin đồn liên quan cuộc thi thí luyện đột nhiên nổi lên, hay gần đây ba người Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong phát chiến thư làm toàn Trung Ương học phủ chìm trong gió mưa vần vũ, ai ai đều biết. Vũ Hóa Phi cũng là đương sự nên biét rõ. Nỗi sỉ nhục cuộc thi thí luyện vĩnh viễn là cái gai trong lòng Vũ Hóa Phi, đặc biệt là không hiểu ai cố ý rải tin đồn ra, người khắp Trung Ương học phủ đều có nghe nói chuyện này.

Vũ Hóa Phi tâm cao khí ngọa làm sao chịu nổi nhục nhã lớn như vậy? Gã không thể tha thứ! Nhưng Vũ Hóa Phi biết làm sao? Phát chiến thư như ba người Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong đã làm?

Thật ra lúc Hạ Hầu Kích phát chiến thư thì Vũ Hóa Phi cũng muốn bắt chước, nhưng cuối cùng gã đã không làm. Vì đến hôm nay bóng ma thiếu niên áo lam không biến mất trong lòng Vũ Hóa Phi, gã bị hắn đánh sợ, trong lòng rất sợ Trần Lạc. Vũ Hóa Phi nhắm mắt lại, ký ức cuộc thi thí luyện, tiệc mừng công còn rõ ràng trước mắt.

Từ khi nhập học Vũ Hóa Phi điên cuồng tu luyện, tu vi tăng vọt, sức chiến đấu lên gấp mấy lần nhưng gã vẫn không dám chiến đấu với Trần Lạc. Bởi vì Vũ Hóa Phi không rõ thực lực của Trần Lạc mạnh cỡ nào, trong tiệc mừng công ở Kim Thủy Vực gã bị hắn một chiêu đè bẹp, điều này khiến gã càng thận trọng hơn không dám tùy tiện khiêu chiến Trần Lạc.

- Ta chỉ muốn tu luyện, không muốn làm chuyện nhàm chán đó.

Vũ Hóa Phi là người tâm cao khí ngạo, rất sĩ diện, gã không thể nói mình sợ nên không dám phát chiến thư.

- Nhàm chán? Ha ha ha ha ha ha! Hóa Phi, ta biế ngực ngươi rộng lớn, sẽ không so đo chuyện khác, tâm tính này rất tốt, nói lên tâm cảnh của ngươi rất cao. Nhưng kiểu như ngươi không thích hợp sinh tồn trong Trung Ương học phủ.

Kim Tinh Vũ chậm rãi nói:

- Nếu chuyện này không dính đến ngươi thì không sao, nhưng bây giờ ngươi cũng bị kéo vào trong thì không thể để mặc nó tiếp tục phát triển, cái này liên quan đến danh tiếng, vinh dự, thân phận, địa vị của ngươi. Ngươi tuyệt đối không thể giả vờ như không thấy.

- Trong học viên mới lần này của Đông viện chúng ta có rất nhiều người hâm mộ ngươi, chỉ cần ngươi chịu cố gắng, muốn trở thành thủ lĩnh học viên mới không khó khăn gì. Bây giờ bọn họ mong chờ ngươi đứng ra nhưng ngươi không làm, điều này tổn hại danh tiếng của ngươi. Dù sau này tu vi của ngươi siêu quần cũng không thể thành thủ lĩnh học viên mới đợt này.

- Hóa Phi, ngươi biết rất ít về Trung Ương học phủ. Trung Ương học phủ là tiêu điểm của thế giới này, chuyện mỗi ngày xảy ra trong học phủ đều bị khắp thế giới chú ý. Ví dụ sự kiện lớn lần này, nó sẽ bị ghi vào sách sử học phủ.

- Bây giờ có bốn người bị dính dáng, Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong đều ra mặt chỉ mình ngươi thì không. Ngươi cảm thấy học viên mới Đông viện chúng ta sẽ nhìn chuyện này ra sao? Trong sách sử ghi chép ngươi như thế nào? Thế lực các nơi trên thế giới sẽ đánh giá ngươi là gì?

- Trong Trung Ương học phủ danh tiếng, vinh diệu tương đương với giá trị, địa vị của ngươi. Ngươi có danh tiếng, vinh diệu càng lớn thì giá trị, địa vị của ngươi càng cao. Tương lai ngươi ra khỏi học phủ, các đại thế lực không chú trọng tu vi mà là danh tiếng, vinh diệu của ngươi, đó mới là giá trị thật sự.

Vũ Hóa Phi cẩn thận lắng nghe lời Kim Tinh Vũ nói, gã hơi động lòng nhưng vẫn thấy sợ.

Vũ Hóa Phi tìm cớ cho mình, cũng vì che giấu nỗi sợ:

- Dù phát chiến thư thì sao? Có vẻ Trần Lạc không muốn ứng chiến.

- Hóa Phi, ngươi vẫn không hiểu ý của ta.

Kim Tinh Vũ lắc đầu, nói:

- Họ Trần đó có xuất hiện hay không chẳng quan trọng, điểm quan trọng là ngươi. Nếu họ Trần xuất hiện, ngươi đánh bại hắn, bày ra thực lực của mình thì sử sách học phủ sẽ chấm nét mực to cho ngươi. Khắp thế giới sẽ lan rộng truyền kỳ về ngươi, đây là cơ hội rất hiếm có tăng danh tiếng, vinh diệu của ngươi.

- Dù họ Trần không ứng chiến, chỉ cần ngươi có mặt, một là rửa sỉ nhục lúc thi thí luyện, hai là các nơi trên thế giới vẫn nhớ tên ngươi. Vì vậy hãy cất tâm tính thản nhiên của mình đi, hãy dấy đấu chí lên

Với chí hướng cao xa của Vũ Hóa Phi đương nhiên rất xem trọng danh tiếng, giá trị vinh dự của mình. Nếu không phải Vũ Hóa Phi sợ Trần Lạc, không có nắm chắc tuyệt đối thì gã đã không ru rú trong nhà vào lúc này. Trong lòng Vũ Hóa Phi rối rắm nhưng không lộ ra ngoài, biểu tình của gã thản nhiên.

Vũ Hóa Phi mỉm cười nói:

- Kim huynh, ta đã hiểu ý ngươi, nhưng chưa biết thực lực của Trần Lạc, lỡ ta đánh thua thì sao?

Vũ Hóa Phi nói câu này rất đúng chỗ, che giấu nỗi sợ Trần Lạc vào tận đáy lòng, chỉ chứa tiêu sía. Người nghe cảm giác như Vũ Hóa Phi tìm lý do qua loa từ chối.

- Đánh thua?

Kim Tinh Vũ không ngờ Vũ Hóa Phi nói câu này, gã ngẩn người, lắc đầu.

Kim Tinh Vũ cười nói:

- Hóa Phi ơi Hóa Phi, nếu ngươi tìm cớ kiểu này thì không được.

Quả nhiên Kim Tinh Vũ nghĩ Vũ Hóa Phi đang viện cớ từ chối, cười cười:

- Với tu vi bây giờ của ngươi có thể nói là sấm dậy thiên hạ, sức chiến đấu siêu cường gần tới bốn mươi vạn quân. Đừng nói ngươi có thể đi ngang trong học viên mới, dù là đệ tử cũ quý trước như ta cũng không mạnh hơn ngươi bao nhiêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.