🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Tiểu tử thối vô pháp vô thiên, nói chuyện với lão tử mà cứ luôn mồm xưng lão tử? Bà nội nó còn bảo lão tử lăn qua chịu chết? Tổ cha ngươi, không muốn sống nữa sao?

Bát trưởng lão tức giận râu tóc dựng đứng, vọt ra, giơ tay lên. Bàn tay Bát trưởng lão nâng một cái đỉnh to, chính là Thiên Ki Tứ Phương Đỉnh.

- Tiểu tử thối, ngày hôm nay lão tử phải luyện ngươi, dám gân cổ với lão tử? Phản rồi!

- Bát trưởng lão, dường như hắn không thích hợp.

Có lão sư phát hiện không thích hợp. Quả nhiên Trần Lạc lảo đảo, lắc đầu nguầy nguậy sau đó không chống được ngã xuống đất.

- Hắn... Hắn đã xỉu.

Nhiều người lập tức chạy tới, xem xét tình huống

- Bà nội nó, lão tử sống hơn nửa đời người nhưng chưa từng thấy học tử nào ương bướng như vậy.

- Tiểu tử thối vô pháp vô thiên, dám mắng lão tử, bà nội nó còn bảo lão tử lăn qua chịu chết. Ta nói này tiểu tử thối, ngươi quá cuồng.

- Luyện, lão tử phải luyện! Tiểu tử này rất kiêu ngạo, rất cuồng, phải trấn hắn nếu không thì sẽ lật trời đổ nước học phủ.

Bát trưởng lão rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Nhưng bên kia bỗng rối loạn làm Bát trưởng lão nghi ngờ nhìn qua, má ơi, quan giám khảo dò xét tình huống của Trần Lạc sao cũng xỉu?

- Có chuyện gì?

- Không biết, lão Trương đang điều tra tình huống của tiểu tử này thì bỗng ngất xỉu.

Bát trưởng lão thấy quan giám khảo kia biểu tình kinh khủng như gặp lệ quỷ, mắt trợn to. Bát trưởng lão tự mình chạy đến điều tra, hơi biến sắc mặt.

Bát trưởng lão nói:

- Bà nội nó, là linh hồn bị hù sợ.

Linh hồn bị hù sợ?

Lão Trương chỉ xem xét tình huống của thiếu niên áo lam sao tự nhiên linh hồn bị hù sợ?

Mấy người khác hoảng hốt.

Bát trưởng lão điều tra tình huống của Trần Lạc, mới phát ra linh thức thăm dò thì nghe tiếng rồng ngâm thô bạo. Ý thức của Bát trưởng lão hoảng hốt, mơ hồ. Đám người khác không biết ra sao, định điều tra Trần Lạc.

Bát trưởng lão tỉnh táo khỏi cơn hoảng hốt, vội quát to:

- Không muốn biến thành người thực vật thì dừng tay cho lão tử!

Như thế nào?

Mọi người khó hiểu.

Bát trưởng lão lau mồ hôi trán, há mồm chửi:

- Bà nội nó, thứ mới rồi là cái quỷ gì, suýt hù linh hồn lão tử tè dầm. Tiểu tử này quá tà môn, lão tử muốn mang về kiểm tra.

Bát trưởng lão nói xong vác Trần Lạc lên định đi, chợt nghĩ ra một điều:

- Không cho phép ai lộ một câu nào về tiểu tử này, ai dám lắm miệng là lão tử bẻ cổ!

Bát trưởng lão dứt lời thân hình biến mất, thanh âm văng vẳng.

- Bên trên có hai tên đã xông đến qmười tám quan, các ngươi đi xem xét. Có vẻ hai tiểu tử đó không thân thiện với nhau, sắp đánh lộn. Cha nó, có phải mấy quý thí luyện trước quá bình yên nên lần này ra một đống biến thái không?

Thiên Ki Tiểu linh giới, quảng trường truyền tống.

Học tử tụ tập đây đều suy đoán, bàn tán là ai đánh Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu rớt xuống dưới. Bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, liệt kê các thiên tài nổi tiếng tham gia thí luyện nhưng dường như đều không đúng. Nhiều người nhớ ở cửa thứ bảy Tịch Nhược Trần canh giữ ngay truyền tống trận, nói là khi gã đến thì truyền tống trận chưa sinh ra, tức là không ai nhanh hơn gã. Bây giờ hì sao? Rõ ràng có người đánh Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu rớt xuống.

Bỗng nhiên tiếng chuông trang nghiêm vang trong Thiên Ki Tiểu linh giới.

Đinh!

Tiếng chuông cổ kính, trang nghiêm vang rõ ràng bên tai mọi người.

chỉ có một tình huống trong thí luyện Trung Ương học phủ là vang tiếng chuông, chính là có người vượt ải, xông qua mười tám thiên quan thí luyện.

Trời ạ!

Nghe tiếng chuông, toàn trường sôi trào lên. Các vu y, vài quan giám khảo canh gác trong quảng trường cũng giật mình. Đã quá lâu rồi bọn họ chưa nghe tiếng chuống này, lâu cỡ tám năm. Không ngờ tám năm sau lại có học tử thông qua mười tám thí luyện.

Là ai.

Rốt cuộc là ai.

Không biết là ai, nhưng mọi người biết chắc chắn chính là người đó đã đánh Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu rớt xuống dưới.

Mọi người đứng dậy, mở to đôi mắt nhìn chăm chú vào truyền tống trận, chờ đợi người bí ẩn thông quan trở về. Toàn trường tĩnh lặng, không ai nói chuyện, yên lặng đáng sợ, nghe tiếng hít thở. Không biết qua bao lâu, truyền tống trận lóe sáng.

Đến rồi!

Có người kích động.

Khi ánh sáng truyền tống trận biến mất, mọi người thấy một người đứng đó, là người mặc áo đen, toàn thân bao phủ trong áo đen, mũ trùm che mặt, không thấy rõ diện mạo.

Hắn là ai?

Là nam hay là nữ?

Tên gì?

Không ai biết, mọi người không nhớ trong học tử thí luyện có người như vậy.

Người áo đen xuất hiện trong truyền tống trận rồi nhảy lên giữa không trung, gã ngẩng đầu, vẫn không thấy rõ mặt mũi như bị sương mù bao phủ. Mọi người biết người áo đen đang giá cố trận pháp gì đó để che giấu mình, gã đứng trong không trung nhìn truyền tống trận, chờ đợi điều gì.

Người áo đen... Đang làm gì?

Đang lúc cả đám khó hiểu thì truyền tống trận lại tỏa sáng, thấy vậy tập thể hoảng hốt.

Không lẽ còn một người nữa?

Sao... Sao có thể?

Truyền tống trận phát ra cột sáng trắng chói mắt đâm thẳng lên trời, một người dọc theo cột sáng trắng từ trên trời giáng xuống. Đó là một nữ nhân, một nữ nhân áo trắng hơn tuyết, có khuôn mặt hoàn mỹ đẹp tuyệt trần, một nữ nhân có đôi cánh trắng.

Nữ nhân chậm rãi từ trên trời giáng xuống, xung quanh tĩnh lặng.

Khuôn mặt nữ nhân quá đẹp, đẹp đến nỗi làm người nín thở, đẹp đến mức mọi thứ trên thế gian mất sắc màu.

Khí chất của nàng quá thần thánh, thần thánh làm người hướng tới, thần thánh làm mọi thứ trên đời thấy xấu hổ.

Nàng thần thánh, trang nhã, cao quý, tựa thiên sứ rơi vào chốn trần gian.

Thiên sứ...

- Trời ơi, đây là huyết mạch thiên sứ! Nàng thức tỉnh huyết mạch thiên sứ!

Huyết mạch là một loại truyền thừa đặc biệt, có người nói là hậu duệ các thần. Vạn năm từ xưa đến nay có khá nhiều người thức tỉnh huyết mạch trong Huyền Hoàng thế giới. Có huyết tộc chi mạch, tinh linh chi mạch vân vân, nhưng chưa từng có ai thức tỉnh thiên sứ chi mạch, đúng vậy, chưa từng xuất hiện. Tuy không ai thấy bộ dạng thiên sứ chi mạch nhưng khi cả đám trông thấy thiếu nữ, ánh mắt đầu tiên nhận ra ngay huyết mạch đó. Bởi vì huyết mạch thiên sứ quá thần thánh, trang nhã, cao quý, khiến người muốn sùng bái.

- Đó là... Đó là Tiết Thường Uyển!

- Là Tiết Thường Uyển có mệnh chi linh hải của Kim Thủy Vực!

- Trời ạ, Tiết Thường Uyển thức tỉnh thiên sứ chi mạch!

Tiết Thường Uyển đẹp trang nhã vào lúc thi kiểm tra thí luyện đã được đồn khắp nơi, nhưng không ai ngờ nàng là người thứ nhất thức tỉnh thiên sứ huyết mạch từ xưa đến nay.

Vù vù vù vù vù!

Thêm nhiều người xuất hiện trong truyền tống trận, là các quan giám khảo phụ trách thí luyện lần này, nhiều lão sư bốn đại viện. Bọn họ xuất hiện, ngẩng đầu khó tin nhìn Tiết Thường Uyển.

Trong không trung, Tiết Thường Uyển trong ánh sáng trắng thán thkhiết từ trên trời giáng xuống, chậm rãi bay xuống. Tiết Thường Uyển đẹp đến mức tận cùng, khuôn mặt hoàn mỹ không khuyết điểm chẳng chứa chút tình cảm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.