- Đây là âm mưu của lão bà sư phụ nàng, nàng phải nghĩ cho kỹ.
Trần Lạc chưa dứt lời ngón tay Tiết Thường Uyển đã đặt bên môi hắn, nàng lắc đầu.
Tiết Thường Uyển thì thầm:
- Ta không muốn nghe, không muốn biết, ta chỉ muốn phóng túng... Phóng túng...
Tiết Thường Uyển lại tới gần định hôn nhưng Trần Lạc giơ tay cản.
- Chúng ta giao ước trước, đây là nàng muốn phóng túng chứ không phải ta, ta chỉ là người bị hại. Chờ khi tỉnh táo lại nàng không được tìm ta tính sổ.
Bây giờ Trần Lạc rất lý trí, một tay ôm eo Tiết Thường Uyển, tay kia đang ngưng diễn phù văn.
- Ngươi... Tên khốn kiếp... Ngươi còn... Biết liêm sỉ không? Lời như vậy cũng... Nói ra được.
Trần Lạc rất nghiêm túc, biểu tình chính nghĩa:
- Ta là con người thành thật.
- Tốt, tốt! Tên khốn nhà ngươi không thích ta thì thôi, hiện tại ta chủ động đến gần mà ngươi còn... Còn từ chối. Tốt, tốt, tốt! Ngươi là ngươi thành thật, là ta phóng túng, ta ép buộc ngươi. Vậy... Vậy là được rồi đi?
Cả người Tiết Thường Uyển bốc cháy lửa dục, nàng không chịu nổi nữa, cái lưỡi ẩm ướt liếm môi.
- Tốt, nghĩ tình nàng khao khát như vậy ta miễn cưỡng đồng ý, nhưng không thể lập lại.
- Tốt, tốt! Ha ha ha ha ha ha! Trần Lạc, tên khốn kiếp, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên hôm nay ngươi lăng nhục ta... Ta... Ta không chịu được nữa...
Tiết Thường Uyển chưa dứt lời lại dán sát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vu/3231170/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.