🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thì ra hai năm trước Bạch Kiếm mới chuyển đến Tiểu La Thiên học viện, khi đó Trần Lạc còn ở bên ngoài phá giải tàn trận kỳ lạ kia.

- Trần Lạc, ta cảm thấy sau này ngươi bớt tiếp xúc với người này thì hơn, đừng thấy hắn nhỏ tuổi nhưng bụng dạ rất độc ác.

- A? Sao vậy?

- Lúc trước hắn không phải học viện của Tiểu La Thiên học viện, cũng là thiên tài khá nổi tiếng. Mười bốn tuổi Bạch Kiếm đã đả thông bảy linh mạch, nhưng luôn ức chế không mở linh hải vì khiến bảy linh mạch đều biến dị. Chắc Bạch Kiếm muốn mở ra linh hải biến dị.

Linh hải là tượng trưng bước vào cảnh giới thứ hai, trên con đường tu hành về sau linh hải tương đương với gốc của một vu sư.

Thật ra sau khi đả thông bảy linh mạch nhiều người sẽ ngừng lại một đoạn thời gian củng cố tu vi, chuẩn bị sẵn sàng rồi mới mở linh hải. Đa số người mở linh hải đều bình thường nhưng vẫn có một phần nhỏ số người mở ra linh hải đặc biệt.

Linh hải biến dị nằm trong số đó.

Đồn rằng số lượng bảy linh mạch biến dị càng nhiều thì xác suất mở ra linh hải biến dị càng lớn. Một khi mở ra linh hải biến dị sau này được đến ích lợi người khác không thể tưởng tượng, tất nhiên đó chỉ là tin đồn. Trong thế giới có nhiều học đồ thiên tài mở ra linh hải biến dị, không nói xa, Mộ Hạo đệ nhất nhân Tiểu La Thiên học viện chính là sáu linh mạch biến dị mở ra linh hải biến dị.

- Bạch Kiếm này cũng khá gỏi, bây giờ hắn mở bảy linh mạch đã có năm linh mạch biến dị, nghe nói chuẩn bị phá kỷ lục sáu biến dị của Mộ Hạo mở ra linh hải biến dị.

Trần Lạc cảm thán rằng: 

- Đầu năm nay nhiều người có bản lĩnh thật.

Năm xưa Trần Lạc si mê trận pháp, không có hứng thú với tu hành, bảy linh mạch vừa thông liền mở ra linh hải.

Ngưu Manh đồng ý gật gù, tiếp tục bảo: 

- Nhưng Bạch Kiếm không nổi tiếng vì chuyện này mà ở chỗ hắn tâm ngoan thủ lạt. Nghe nói khi Bạch Kiếm còn ở Phi Thiên học viện, mỗi lần học viện thi là những học đồ đối chiến cùng hắn không bị thương cũng tàn, trong đó có vài người bị thương nặng suýt đi chầu trời. Cuối cùng Phi Thiên học viện bất đắc dĩ trục xuất Bạch Kiếm, Tiểu La Thiên học viện nhận hắn.

- Không nhìn ra cái tên này độc vậy.

Trời quá nóng, Trần Lạc cởi hết cúc áo, vạch ngực phẩy quạt.

- Đúng vậy! Bạch Kiếm đến Tiểu La Thiên học viện rồi rất càn rỡ, đánh bị thương vài học đồ sơ cấp. Nhưng nghe nói sau khi Bạch Kiếm bị Mộ Hạo đánh bại thì ngoan rất nhiều, tuyên bố muốn phá kỷ lục sáu biến dị của Mộ Hạo rồi sẽ cùng quyết đấu chia thắng bại.

Còn một câu Ngưu Manh không nói, lúc trước bốn nhân vật đại biểu Tiểu La Thiên học viện là Mộ Hạo, Diệp Thanh, Trần Lạc, Đinh Tử Hiên. Bây giờ Bạch Kiếm thay thế vị trí của Trần Lạc.

- Mộ Hạo sao? Ha ha.

Trần Lạc chợt cười nói: 

- Lúc trước ta suýt ném tên này đến Tà Ác sâm lâm.

Ngưu Manh không hiểu Trần Lạc nói gì:

- Cái gì ném đến Tà Ác sâm lâm?

- Không có gì.

Trần Lạc cười cười, lắc đầu nhìn hướng đoàn người Tiểu La Thiên học viện.

Trần Lạc nghi hoặc hỏi: 

- Hình như Mộ Hạo không đến?

- Thiên tài như Mộ Hạo cắc đang chuẩn bị cho hội thi Kim Thủy Vực ba tháng sau.

Trần Lạc gật đầu, đang định nói gì thì thấy bóng dáng Vương Khắc lão sư trong đoàn Tiểu La Thiên học viện. Vẻ mặt Trần Lạc buồn bã. Lúc Trần Lạc tu hành trong Tiểu La Thiên học viện được Vương Khắc lão sư hết sức dạy dỗ, dù hắn mang tội hắc ám vào utf, Tiểu La Thiên học viện muốn trục xuất hắn đi thì Vương Khắc lão sư hết sức bảo vệ. Trong Tiểu La Thiên học viện chỉ mình Vương Khắc lão sư là khiến Trần Lạc thấy áy náy, xin lỗi nhât.

Trần Lạc thầm nghĩ: 

- Không biết Vương Khắc lão sư nghĩ về ta như thế nào... Chắc rất thất vọng.

Trần Lạc định đi qua nói vài câu với Vương Khắc lão sư chợt nhớ bây giờ hắn là kẻ thù của Tiểu La Thiên học viện, sợ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho Vương Khắc lão sư. Trần Lạc quyết định tìm cơ hội lén tìm gặp Vương Khắc lão sư.

Thời gian trôi qua từng chút một, sau khi xếp hàng mấy canh giờ Trần Lạc, Ngưu Manh rốt cuộc được truyền vào Tùng Lâm Tiểu Linh Giới.

Có lẽ vì phòng ngừa ma thú xâm nhập nên mỗi một truyền tống trận sẽ có một nội tháp gần đó, bình thường vài linh trận sư công tác ở đây. Còn có một quảng trường khá to, những người bán hàng nhỏ buôn bán đồ dùng sinh hoạt, đương nhiên giá mắc hơn bên ngoài.

Ngưu Manh đánh xe ngựa chen ra khỏi quảng trường, Trần Lạc ngồi bên cạnh cảm nhận môi trường Tùng Lâm Tiểu Linh Giới. Nơi này thoạt trông không khác gì Huyền Hoàng thế giới, có bầu trời, mặt đất, trời trăng nhưng khí hậu thoải mái hơn bên ngoài nhiều. Có lẽ nơi này là địa bàn của Đồ Khai Nguyên nên khí hậu hơi âm trầm.

Vừa đến Tùng Lâm Tiểu Linh Giới Trần Lạc chợt nhớ hơn mười năm trước sinh sống cùng sư phụ tại đây. Trần Lạc nhớ khi đó hắn nhặt được một con sói bị thương, trong thời gian hắn học trận pháp luôn có sói con theo bên cạnh.

- Không biết Tiểu Hoảng có còn ở không?

Tiểu Hoảng là tên Trần Lạc đặt cho con sói, vì lúc nó đi đường lúc la lúc lắc. Trần Lạc rất nhớ Tiểu Hoangr, muốn đi gian nhà gỗ nhìn xem. Bất đắc dĩ nhà gỗ nằm sâu trong Tùng Lâm Tiểu Linh Giới, xung quanh có nhiều ma thú cường đại. Nếu tinh thần lực của Trần Lạc không suy yếu thì có năng lực đi vào, đáng tiếc hiện tại không được. Tinh thần lực suy yếu không bày được mấy trận pháp. Dựa vào thực lực? Với tu vi hiện giờ của Trần Lạc không đủ cho đám ma thú nhét răng.

Các Vinh Diệu đoàn đến quảng trường, theo tuyến đường đã định trước lao thẳng vào Tùng Lâm Tiểu Linh Giới.

Trần Lạc nhìn xung quanh, hỏi: 

- Lão Ngưu, chúng ta đi đâu?

Tuy Trần Lạc sinh sống ở Tùng Lâm Tiểu Linh Giới mấy năm trời nhưng chỉ giới hạn sâu trong rừng, xa lạ địa hình ngoài rừng.

- Nếu chúng ta đi theo vài Vinh Diệu đoàn thì an toàn, nhưng gặp thứ tốt không đến lượt chúng ta. Nếu tự hoạt động gặp thứ tốt có thể chiếm một mình, đơng nhiên nguy hiểm cũng cao. Trần Lạc, ngươi quyết định đi.

- Chúng ta hành động một mình, hơi cẩn thận một chút à được.

- Hì hì, ta cũng nghĩ vậy.

Ngưu Manh mở bao đồ lấy ra một tấm bản đồ, chỉ vào một tuyến đường trên bản đồ.

Ngưu Manh nói: 

- Ta chú ý con đường này đã lâu, khá an toàn. Chỗ đó có một hồ nước, ngẫu nhiên có Hỏa Vân thú tắm rửa, nghỉ ngơi xung quanh. Chúng ta có thể núp một bên săn bắt Hỏa Vân thú. Với tu vi của chúng ta nếu phối hợp ăn ý thì đối phó một con Hỏa Vân thú không thành vấn đề.

Hỏa Vân thú là loại ma thú khá hung mãnh trong ma thú nhất giai, hình thể to lớn, da thịt rắn chắc, biết phun lửa, thực lực tương đương với một vu sư sơ cấp. Đây là Hỏa Vân thú bình thường, nếu gặp Hỏa Vân thú tiến hóa thì thực lực càng cường đại hơn. Nếu gặp Hỏa Vân thú biến dị hay thú vương thì vu sư trung cấp cũng chỉ có nước chờ chết.

Không phải Ngưu Manh tự cao mình mạnh mới chọn Hỏa Vân thú, chỗ này có ma thú yếu hơn Hỏa Vân thú nhưng chắc chắn bị người giành, không đến lượt bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.