- Linh hồn bình thường, gia gia lai thăm dò linh mạch của ngươi. 
Thăm dò xong làm tròng mắt Đồ Khai Nguyên suýt rớt xuống, nhìn Trần Lạc như thấy Lão vu yêu ngàn năm. 
Đồ Khai Nguyên buột miệng kinh kêu: 
- Má ơi, ngươi... Bà nội nó... Cha nó ngươi đã mở năm linh mạch? 
Vì quá đột ngột, quá kinh hoàng, có lẽ vì sự thật làm người khó chấp nhận nên Đồ Khai Nguyên lạc giọng hét chói tai. 
Trần Lạc nhìn bộ dạng của Đồ Khai Nguyên, cố nhịn cười, làm bộ thâm trầm liếc xéo Lão. 
Trần Lạc thản nhiên nói: 
- Tiểu gia dù gì là kỳ tài ngút trời, chỉ mở năm linh mạch có gì lạ? 
- Cha nó! 
Đồ Khai Nguyên bị kích thích nên chửi thề, rống to: 
- Bà nội nó linh hải của ngươi bị hủy! 
- Linh mạch của ngươi chắc chắn đã rối loạn, tắc nghẽn. 
- Khó hơn người khác gấp đôi! 
- Ngươi mới ra tù bốn tháng đã thông năm linh mạch, hơn nữa cái nào cũng biến dị! Tổ cha nó có cho người khác sống không? 
Hâm mộ, ghen tỵ. 
Bốn chữ nói lên tâm tình hiện giờ của Đồ Khai Nguyên, Lão đã xác nhận tiểu tử Trần Lạc không chỉ có thiên phú siêu biến thái ở lĩnh vực trận pháp mà cũng yêu nghiệt ở lĩnh vực tu luyện. Đồ Khai Nguyên nhớ năm xưa cũng được người gọi là kỳ tài ngút trời nhưng giờ so với Trần Lạc thì chút thiên phú của Lão có đáng là gì. 
Thiên phú của người ta mới gọi là thiên phú! 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vu/3231074/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.