Editor: Flower Nhật
Một tuần lễ sau buổi tiệc, JaeJoong cơ hồ không nhìn thấy bóng dáng của YunHo. Nghe JunSu nói là có chuyện gì phải xuất ngoại, đại khái chưa về liền được.
Vì thế JaeJoong lại trở về cuộc sống không có gì làm. Cả ngày không phải cùng ChangMin tranh cãi ầm ĩ, thì lại lôi kéo JunSu lảm nhảm linh tinh. Hôm nay lại túm ChangMin đòi đi ra ngoài chơi.
“Ngu ngốc, anh tỉnh đi được không!? Suốt ngày muốn ra ngoài chơi, anh cho là anh còn nhỏ à?” ChangMin chịu không nổi cảm thán.
“ChangMin, sao nhóc có thể nói anh như vậy?” JaeJoong vẻ mặt đáng thương, ôm cổ ChangMin.
“Nói cho anh biết, cấm anh sờ đầu tui!”
“Được thôi, chỉ cần nhóc đáp ứng theo anh ra ngoài chơi.” JaeJoong đắc ý cười, tay ở trước mặt ChangMin lúc ẩn lúc hiện, tạo thành uy hiếp vô hình.
“Được rồi được rồi, anh đừng làm động tác này trước mặt tui nữa.” ChangMin cuối cùng bị bại bởi JaeJoong.
“Ai nha, ChangMin bé bỏng đáng yêu của ta, thiệt là yêu nhóc chết mất.” JaeJoong gào ầm lên, xong quệt mồm, hướng tới mặt ChangMin.
ChangMin duỗi bàn tay nhỏ bé ra, ngăn chặn hướng đến của JaeJoong, lạnh lùng:
“Đừng đem cái miệng ghê tởm của anh hướng về tui.”
“A a a a, ChangMin thật vô tình.” JaeJoong nói xong, đẩy tay ChangMin ra, hung hăng hôn một phát.
“Anh này ngu ngốc! Nước miếng!!” ChangMin tức điên lên.
Náo loạn hơn nửa ngày, JaeJoong mới cao hứng phấn chấn lôi kéo ChangMin xuất môn. Mặc dù mặt ChangMin thối đến đen thui, nhưng JaeJoong cũng không ngại, chỉ cần mình vui vẻ là tốt rồi.
Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vi/13841/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.