Chương trước
Chương sau
Editor: Flower Nhật
Ngày hôm sau Kim JaeJoong ngủ dậy trễ, khi tỉnh lại, trừ JunSu ra, ai cũng không ở. Ngay cả ChangMin cũng không biết đi nơi nào. JaeJoong nghi hoặc hỏi JunSu:
“Những người đó đều chạy đâu a?”
“Bọn họ đi tìm lão sư cho JaeJoong thiếu gia.” (Lão sư: thầy giáo)
“Cái gì? Lão sư? Tôi muốn học cái gì sao?”
“Cuối tuần thiếu gia mở một buổi tiệc để chiêu đãi những nhân vật có tiếng tăm. Lúc đó JaeJoong thiếu gia phải đi cùng thiếu gia.”
“Tiệc?” Trong não JaeJoong hiện lên hàng loạt hình ảnh máu me.
Nhìn biểu tình của JaeJoong, JunSu biết JaeJoong lại loạn tường, cúi đầu cười cười
“JaeJoong thiếu gia không cần lo lắng, tiệc này cũng sẽ giống với giới thượng lưu, không có cảnh máu me nào đâu.”
JaeJoong vội vàng nắm tay JunSu nói
“Tôi tuyệt đối không mang các người đánh đồng với khủng bố đâu a.”
JunSu cười cười, không nói gì.
“Đúng rồi JunSu, nếu đi tiệc tôi phải học cái gì?”
“Khiêu vũ.”
“Cái gì vũ?”
“Điệu waltz.”
“Hả?” Cái gì vậy?
“JaeJoong thiếu gia không cần lo lắng, thiếu gia sẽ tìm lão sư giỏi nhất đến dạy ngài. Nhưng vẫn có một số điều JunSu phải nói rõ ràng với ngài.”
“Sao?”
“Chính là đêm đó JaeJoong thiếu gia phải cải trang thành nữ nhân cùng thiếu gia tham dự.”
“Cái gì!? Giả nữ!” Kim JaeJoong kinh ngạc mở to hai mắt.
“JaeJoong thiếu gia, cái này cũng không phải muốn làm nhục ngài đâu.”
“Bảo tôi một cái đại nam nhân giả nữ, còn không phải vũ nhục tôi?” JaeJoong đùng đùng nổi giận gào ầm ĩ.
“JaeJoong thiếu gia, ngài phải tin JunSu, đó là phương thức bảo hộ của thiếu gia đối với ngài!”
“Bảo hộ cái quỷ gì a!”
“JaeJoong thiếu gia, ngài phải biết rằng tất cả mọi nơi luôn rất nguy hiểm”
Kim JaeJoong không nói gì thêm, vẻ mặt khó chịu đi đến phòng khách ngồi xuống. Chốc lát sau, người hầu đưa lên bữa sáng lên, nhìn rất ngon mắt, nhưng cậu chẳng có ý định ăn. JunSu nhiều lần kêu JaeJoong ăn điểm tâm, nhưng JaeJoong vẫn cứ ngồi đơ như pho tượng.
“JaeJoong thiếu gia, ngài không ăn sáng, thiếu gia trở về sẽ trách cứ JunSu.” JunSu có chút đau đầu nhìn JaeJoong.
“Dù sao tôi cũng không muốn mặc nữ trang.” JaeJoong phẫn uất.
“JaeJoong thiếu gia, đây là quyết định của thiếu gia.”
Kim JaeJoong vừa nghe xong, càng thêm nhíu mày. Đúng lúc này, YunHo, ChangMin, cùng YooChun bước vào, đi theo họ còn có thêm một vài người. Chắc là lão sư đã nhắc đến. Kim JaeJoong càng thêm dỗi, quay ra phía sau không thèm nhìn.
“Ngu ngốc, anh tức giận cái gì vậy?” ChangMin ngồi xuống bên JaeJoong hỏi.
JaeJoong không buồn để ý ChangMin, thẳng tắp nhìn YunHo nói
“Jung YunHo, tôi không muốn mặc nữ trang”
YunHo nhíu mày
“Đây không phải là việc cậu nói không thì sẽ không.”
“Tôi mặc kệ! Dù sao tôi cũng sẽ không mặc, tôi chính là đàn ông, anh bảo sao tôi có thể mặc cái quỷ gì đồ nữ?”
“Ăn sáng đi rồi theo lão sư luyện vũ.” YunHo nhìn JaeJoong, lạnh lùng đáp.
“Tôi không muốn.” JaeJoong vẫn ngồi im như pho tượng.
“Ngu ngốc, anh ngốc rồi ư? Đừng như vậy.” ChangMin đẩy đẩy JaeJoong, trong giọng nói có chút sốt ruột.
Vốn tất cả mọi người nghĩ rằng YunHo sẽ tức giận, nhưng qua một hồi lâu mà YunHo cũng không nói gì, mọi người kỳ quái quay sang nhìn hắn, chỉ thấy YunHo đi đến trước mặt JaeJoong, cúi xuống tai cậu, thì thầm
“Chỉ một lần này thôi, Kim JaeJoong.” Nói rồi đặt tay trên đầu cậu, nhẹ nhàng xoa xoa.
Sau đó JaeJoong mơ hồ tại hoa viên cùng lão sư học vũ. Đại khái khi đó lời nói của YunHo mang theo bùa chú đi, bằng không Kim JaeJoong sao có thể ở đây, ngoan ngoãn học bước nhảy của nữ nhân chứ?
Nhưng là khi đó, ngữ khí nói chuyện của hắn thật sự ôn nhu, giống như là thỉnh cầu vậy, làm cho cậu không thể cự tuyệt.
“Ách… JaeJoong thiếu gia.”Lão sư nói, đánh gãy ý nghĩ miên man của JaeJoong.
“Hả? Làm sao vậy?”
“Nãy giờ ngài có nhìn không?” Lão sư bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng lại không dám có biểu hiện gì, trước mắt này chính là người mà YunHo rất coi trọng.
Kim JaeJoong xấu hổ, ngượng ngùng cười cười, nói:
“Lại một lần nữa đi.”
“Hahaha…” ChangMin ở bên cạnh vẫn nhìn nãy giờ, nhịn không được cười ha ha đứng lên, chỉ vào mặt JaeJoong
“Ha ha, JunSu, anh có thấy không? Tui lần đầu tiên gặp người khiêu vũ lại khiêu thành cái dạng này, quả thực là vũ nhục vũ đạo mà!”
JaeJoong nghe ChangMin nói xong tức giận đến mặt đỏ rần, dừng lại quát ChangMin:
“Này thối nát tiểu tử, cười cái quái gì! Có bản lĩnh nhóc tới học đi, ta khiêu như thế nào mà nhóc dám bảo là vũ nhục vũ đạo?”
“Tui nói chính là sự thật, ngu ngốc!”
“Cút, nhóc mới chính là ngu ngốc!”
“Kim JaeJoong.”
YunHo cúi đầu gọi tên JaeJoong, JaeJoong hung hăng trừng mắt nhìn ChangMin đang cười quằn quại, mới quay mặt đi, tiếp tục học khiêu vũ.
Đến lúc ChangMin lần thứ n cười điên loạn, JaeJoong rốt cục bạo phát:
“Mẹ nó lão tử không học nữa! Này cái quỷ điệu waltz gì? Thực mẹ nó khó học, hơn nữa một người làm sao có thể chuyển nhiều vòng như vậy a? Choáng váng cả đầu. Cái này là dành cho người sao?”
“JaeJoong thiếu gia, đây chính là tinh hoa của điệu waltz.” Lão sư lấy lòng nói.
“Mẹ ông tinh hoa! Tôi cũng không phải là khỉ, việc gì phải đứng diễn trò cho người khác xem.” JaeJoong nói xong, liền đùng đùng bỏ đi.
“JaeJoong thiếu gia.” JunSu kinh ngạc nhìn JaeJoong.
Ngay lúc JaeJoong hừng hực đi ngang qua YunHo, thì YunHo giữ chặt tay cậu lại.
“Toàn bộ đều đi ra ngoài, chỉ lão sư ở lại.”
“Vâng.”
YooChun lập tức đáp lời, nhanh chóng mang JunSu cùng ChangMin rời đi. Còn lại Kim JaeJoong, Jung YunHo cùng lão sư, tất cả ba người đang đứng. JaeJoong thì bất động đứng bên cạnh YunHo, lão sư không dám mở mồm nói nửa lời.
“Hảo hảo học Kim JaeJoong, tôi không cười cậu.”
JaeJoong có điểm do dự nhìn nhìn YunHo, không nói gì.
YunHo nhìn JaeJoong, sau đó lại duỗi tay xoa tóc cậu. JaeJoong nhìn YunHo mặt không cảm xúc, cũng im lặng không lên tiếng. Lát sau YunHo nói
“Qua đó đi.”
JaeJoong gật đầu, đi đến bên cạnh lão sư nghiêm túc học, tuy rằng vẫn có chút khó coi, nhưng so với vừa nãy đã khá lên nhiều. Luyện nửa ngày, JaeJoong cảm thấy xương cốt trong người đều tan rã! Lúc trở lại trong phòng, JunSu đã vì JaeJoong mà chuẩn bị nước ấm. JaeJoong lập tức quăng quần áo, nhảy vào bồn tắm ngồi.
“JaeJoong thiếu gia, hôm nay thuận lợi không?” JunSu đứng bên cạnh bồn, hỏi
“Không biết. JunSu, chẳng lẽ tôi khiêu vũ thật sự khó coi như vậy sao?” JaeJoong hữu khí vô lực hỏi.
“Nếu là JunSu, JunSu cũng sẽ giống như JaeJoong thiếu gia thôi.”
“Vậy à.” JaeJoong chuyển thân, không nói gì.
“Thiếu gia đối với JaeJoong thiếu gia thật sự thực đặc biệt, giống như cảm thấy được thiếu gia rất thương yêu JaeJoong thiếu gia.”
“Yêu thương? Hắn yêu thương phải là ChangMin đi.”
“ChangMin thiếu gia đối với JaeJoong thiếu gia cũng thực đặc biệt mà! ChangMin thiếu gia chưa từng cười nhiều như vậy, ChangMin thiếu gia cũng thực thích JaeJoong thiếu gia.”
Kim JaeJoong nghe xong nhíu mày, ChangMin đứa nhỏ này...
“Đại khái, bọn họ đều cảm thấy được trêu tôi thật vui đi.” JaeJoong nói xong, lại cảm thấy được trong lòng có chút khó chịu, thật sự là trêu mình vui lắm sao?
“JunSu, cậu cảm thấy tôi là người thế nào?”
“JaeJoong thiếu gia, JunSu nói thật nga.” Trong giọng nói có điểm nghịch ngợm.
“Ừ.” Cậu gật đầu.
“JaeJoong thiếu gia, là một người thực đáng yêu.” JunSu trả lời xong, khẽ mỉm cười.
“Đáng yêu?”
“Đúng, đáng yêu. JunSu cảm thấy được JaeJoong thiếu gia thực đáng yêu.”
Kim JaeJoong ngẩng đầu cười cười, không có nói gì nữa. Đáng yêu sao? Đây là lần đầu tiên có người nói cậu như vậy.
“JaeJoong thiếu gia, có một việc JunSu rất muốn biết.”
“Chuyện gì?”
“Chính là ngày đó, JaeJoong thiếu gia đã làm gì khiến thiếu gia phải cười?”
JaeJoong ngây ngẩn cả người, này nên nói như thế nào, nói ra tình hình thực tế sao? Vậy cũng có thể sẽ đem JunSu cười đến chết đi!?
JunSu nhìn biểu tình rối rắm của JaeJoong, khẽ gọi tên cậu. JaeJoong lúc này mới phục hồi tinh thần, đáp.
“Tôi nói cậu cũng không được cười tôi nha.”
JunSu trịnh trọng gật đầu.
“Kỳ thật lúc ấy tôi cũng không có làm động tác gì kỳ quái, chính là hắn nói tôi ngu ngốc, nên tôi mắng hắn một câu thô tục.”
“Sao? Thô tục như thế nào?”
“Cút mẹ anh đi!”
“Ách khụ… JaeJoong thiếu gia, JunSu phải đi ra ngoài một chút.” JunSu nói xong che miệng, chạy một đường như điên ra phòng tắm.
JaeJoong ngồi trong bồn tắm lớn buồn bực mở to hai mắt, JaeJoong tự hỏi, mình chửi thề buồn cười như vậy sao? Nhưng bình thường cậu nói như vậy, cũng có ai cười đâu. Chắc tại người nơi này thật kỳ quái, nghe từ thô tục lại xem như nghe truyện cười.
Nghĩ nghĩ một hồi, JaeJoong cảm thấy mí mắt trầm xuống, kế tiếp chuyện gì xảy ra cũng không biết. Mông lung nghe được tiếng gọi sốt ruột của JunSu, sau đó như là có người bế mình dậy, mơ mơ màng màng thấy được một gương mặt lo lắng.
Ngày hôm sau, khi JaeJoong tỉnh đã thấy JunSu ngồi cạnh bên giường, vừa thấy JaeJoong liền mở to mắt nói:
“JaeJoong thiếu gia ngài rốt cục tỉnh! Tối hôm qua ngài hù chết JunSu.”
“Hả? Tối hôm qua làm sao vậy?”
“Tối hôm qua tui nhìn thấy một tên ngu ngốc tắm rửa đến té xỉu!” ChangMin nói xong, đi ra khỏi phòng JaeJoong.
Gì? ChangMin đến đây khi nào?!
“JaeJoong thiếu gia, ChangMin thiếu gia từ tối qua đến giờ vẫn ngồi ở đây. ChangMin thiếu gia thực lo lắng cho ngài, vừa nghe nói ngài té xỉu, liền lập tức chạy qua.”
“…Như vậy, tôi làm sao ra đây được?” JaeJoong vô cùng quan tâm vấn đề này.
“Là thiếu gia bế ngài ra.”
JaeJoong lập tức đỏ mặt! Kia… Vậy chẳng phải hắn đều thấy hết sao!?
“Hắn... Những người khác hiện tại ở nơi nào?”
“Thiếu gia có việc, nên đi ra ngoài trước.”
“Nga.”
“JaeJoong thiếu gia cứ nằm đi, JunSu giúp thiếu gia mang bữa sáng lên.”
“Không cần, tự tôi xuống ăn được rồi.”
“Được. Đúng rồi JaeJoong thiếu gia, tối hôm qua di động ngài vang quá, thiếu gia nghe giùm ngài, thiếu gia nói bạn gái ngài buổi chiều muốn tới đây.”
“Sao?” JaeJoong chấn động.
“Thiếu gia nói JaeJoong thiếu gia thân thể không khoẻ, không nên đi ra ngoài, cho nên giúp ngài hẹn về đây, JunSu sẽ đi đón bạn gái ngài sau.”
Khóe miệng JaeJoong khẽ run rẩy, cái này nên làm gì bây giờ?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.