"Ai nói với em tôi là người tốt?"
Vân Nghê không hiểu ý của anh, cho nên không biết đáp lại anh thế nào.
Đôi mắt cô gái lúng liếng trợn tròn. Quá mức đơn thuần!
Lục Kiêu Trần nhìn cô, từ trong xương cốt bản tính của dã thú nổi lên. Anh rũ mắt, che giấu cảm xúc, tay vân vê điếu thuốc.
Lục Kiêu Trần tùy tiện ngồi trên motor, ném qua cho cô một chiếc mũ bảo hiểm, giọng khàn khàn, "Đội vào"
"A?"
"Không phải nói tôi là người tốt à?"
Đuôi lông mày Lục Kiêu Trần nhếch lên, không để ý, nói, "Để anh trai tốt của em đưa em về nhà"
Vân Nghê sửng sốt, không nghĩ rằng anh muốn đưa cô về, ngại ngùng từ chối, "Không cần phiền anh thế đâu, anh chỉ cần gọi taxi cho em là được rồi..."
Lục Kiêu Trần lạnh giọng nói, "Không có app gọi xe"
"......."
"Cũng không nhận trả công"
"...........?"
Ánh mắt anh dừng trên người cô, khoan thai nói, "Sợ tôi lừa bán em?"
Vân Nghê vội lắc đầu.
Đã nói đến mức này rồi, Vân Nghê ngoan ngoãn đội mũ mà theo anh về nhà.
Mũ bảo hiểm quá rộng, che khuất tầm nhìn của cô. Vân Nghê phải đưa tay đẩy lên mới có thể nhìn thấy phía trước.
Lục Kiêu Trần giơ tay hạ kính chắn gió trên mũ bảo hiểm của cô xuống, "Đầu nhỏ"
"............."
Lúc này không phải anh nên nói là mũ bảo hiểm quá to hả?
Vặn chìa khóa xe, lấy điện thoại nhắn cho Chu Phi Tri một câu, "Tao đi trước"
Bên đầu kia nhanh chóng trả lời lại: "Cmn, mày chờ tao một tí thì chết hả?"
Lục Kiêu Trần đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vi-rieng-minh-em/238874/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.