Edit: Khang Vy
Beta: Peachh
Tắt điện thoại của Lâm Chiêu, Dịch Nhiễm ở phòng vẽ tranh một hồi lâu mới khiến bản thân bình tĩnh lại.
Tại sao trước kia cô không phát hiện, Lâm Chiêu người này lại biết chọc tức người khác thế chứ.
Cô bình tĩnh trở lại, tự cho suy nghĩ của mình một lời ám chỉ.
Dù sao thì quà cũng đã tặng rồi, hai người bọn họ cũng không ai nợ ai gì nữa. Về sau cũng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, cô cứ yên tâm vẽ vời là được.
Bây giờ cô không có suy nghĩ kinh doanh gì hết, chỉ muốn yên ổn vẽ tranh mà thôi.
Nhưng cô không hề nghĩ đến, đúng là có một ngày Cố Tắc Yến biến thành âm hồn bất tán.
Ngày đó cô tới văn phòng như bình thường, Tiểu Trần phụ trách lễ tân giao một cái túi cho cô.
"Tiểu Dịch, có đồ cho cô này."
Dịch Nhiễm đi tới, nghi hoặc hỏi một tiếng, "Ai đưa thế?"
"Không biết. Nói là gửi cho cô rồi đi mất rồi."
Dịch Nhiễm nghi hoặc cầm túi đồ lên lầu, sau khi mở ra nhìn thấy đồ vật bên trong, khuôn mặt lạnh lẽo.
Là một chiếc vòng tay cổ điển của T gia.
Bên trên còn có một tờ giấy nhỏ, chữ viết là của Cố Tắc Yến.
Nội dung còn rất buồn nôn.
[Từ hôm nay trở đi, nghiêm túc theo đuổi em.]
Cô cảm thấy rất buồn cười.
Trước kia lúc cô coi anh ta là ánh trăng là ngôi sao lấp lánh trên bầu trời thì anh ta lại đối xử lạnh nhạt với cô. Bây giờ cô buông bỏ anh ta, anh ta lại nhớ mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vi-co-mot-khong-hai/649619/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.