Chương trước
Chương sau
Trans: Trà
Beta: Peachh
Gần đây Cố Tắc Yến cũng không thuận lợi gì, trò chơi mới phát hành nhận được phản ứng không tốt, mà ý kiến của dư luận chính là nhân vật trong game đồ họa không được đặc sắc, hình tượng quá đại chúng khiến người ta không thể ghi nhớ nổi.
Họa sĩ anh ta mời đến là Phàn Mậu cũng là người có tiếng trong nghề, năm đó cũng vẽ ra không ít tác phẩm tốt. Nhưng không biết mấy năm nay là do Trường Giang sóng sau xô sóng trước hay là còn vì lý do gì khác nữa, mà những tác phẩm anh ta tạo ra không có chất lượng cao, so với tác phẩm hồi trẻ thì đúng là một trời một vực.
Cố Tắc Yến gọi anh ta đến phòng làm việc, Phàn Mậu dựa vào lưng ghế, thái độ lười nhác tùy ý, anh ta đánh giá một lượt đồ vật trong phòng làm việc, nhếch mép cười.
Cố Tắc Yến rất giận nhưng vẫn khống chế không lộ ra mặt, Phàn Mậu này ấy à, tính cách rất liều lĩnh, những năm tháng còn hot, ai cũng không thèm để vào trong mắt, nay đã hết thời nhưng vẫn cứ thích làm theo ý mình trước.
Chỉ là, Phàn Mậu vẫn còn fan. Công ty của anh ta lại tiến vào ngành này muộn, ít nhân mạch, họa sĩ ưu tú khó tìm. Bây giờ Phàn Mậu chính là sự lựa chọn tốt nhất ở chỗ anh ta rồi.
“Lại sửa lại bản thảo một lần nữa đi, không cần vội đâu.”
Phàn Mậu: “Cố tổng khách khí rồi, tôi nhận tiền của ngài, tất nhiên sẽ làm việc nghiêm túc.” Anh ta nói rồi lại nhìn chằm chằm bức tranh phía sau Cố Tắc Yến cười: “Bức họa phía sau lưng Cố tổng là vị họa sĩ nào vẽ đấy? Trong giới này tôi cũng từng xem không ít tác phẩm, nhưng phong cách như vậy thật là hiếm thấy đó.”
“Chỉ là người bạn bè vẽ bừa thôi, cô ấy không phải người trong giới.”
Bức tranh này là lúc trước Dịch Nhiễm tùy tiện vẽ, lúc đó cô còn đem đến cho anh ta xem, anh ta cũng không để trong lòng nên vứt tạm ở đây. Sau này anh ta cũng không biết là bị gì mà lại kêu người đóng khung treo lên.
Phàn Mậu vuốt ve tay vịn ghế, nhìn bức tranh kia nửa ngày rồi bật cười.
“Cố tổng yên tâm, lần này tôi sẽ vẽ thật tốt.”
Cố Tắc Yến cũng không nghĩ nhiều mà để anh ta đi. Lúc này trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Cố Tắc Yến, anh ta đứng dậy nhìn bức tranh phía sau lưng, nhìn chằm chằm nó một hồi lâu.
Cũng không biết Dịch Nhiễm đã nguôi giận hay chưa. Anh ta thở dài một hơi, lấy điện thoại ra, vừa định gửi tin nhắn cho cô thì trên điện thoại lại thông báo có tin nhắn mới.
Là Lương Ngôn.
“A Tắc, Tô Lâm từ nước ngoài trở về rồi, tối mai mọi người cùng nhau mở tiệc đi.”
Trước kia Tô Lâm và bọn họ cùng ở trong một tiểu khu, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm rất tốt. Những năm kia cậu ấy ra nước ngoài phát triển, mấy người bọn họ vẫn giữ liên lạc với nhau.
Sau khi tốt nghiệp vì vẫn luôn bận bịu chuyện phát triển sự nghiệp, lúc bình thường cũng không thường xuyên lên mạng nói chuyện, có thể có một cơ hội gặp trực tiếp ngoài đời, Cố Tắc Yến cũng không có lý do gì lại từ chối cả.
“Được.” Anh ta trả lời, Lương Ngôn rất nhanh đã nhắn lại.
“Trải qua nhiều chuyện mới cảm thấy trước đây là tốt nhất, bạn bè cũng thế. Bây giờ, em cũng không tìm được mấy người thật lòng đối xử tốt với mình nữa rồi.”
Cố Tắc Yên nhìn chằm chằm dòng tin nhắn của cô ta một hồi lâu, cũng không biết trả lời thế nào.
Lý trí mách bảo anh ta rằng Lương Ngôn thật sự rất không ổn, cũng không thể nhìn rõ suy nghĩ của cô ta. Nhưng trên mặt cảm tính, anh ta lại không có cách nào để trách móc Lương Ngôn.
“Đừng có nghĩ lung tung nữa.”
Lương Ngôn: “Em biết, chỉ là rất lâu rồi không gặp lại bạn cũ, em vui quá mà thôi.”
Nói xong, cô ta còn gửi thêm một icon dễ thương.
Cố Tắc Yến cũng không nhắn lại, lúc này trong lòng anh ta đang gợn sóng.
Anh ta nghĩ, có lẽ đây cũng không phải cơ hội tốt để đi tìm Dịch Nhiễm, bây giờ anh ta nên bình ổn lại tâm trạng rồi mới đi xử lý chuyện với cô thì sẽ tốt hơn.
Áp lực của Dịch Nhiễm vẫn lớn như thế.
Tác phẩm của Đặng Vi đã có, nhận được rất nhiều bình luận khen ngợi. Lần này, phòng làm việc mở cuộc họp, Lâm Chiêu cũng đến. Anh ngồi ở vị trí chủ trì, cụp mắt nghe mọi người báo cáo, trên tay còn lật giở tư liệu khác.
Trần Lực không tiếc lời mà khen ngợi Đặng Vi, lúc nói đến cô, ngữ khí cũng xem như là khách khí.
“Tác phẩm của Tiểu Dịch cũng rất tiến bộ, tôi tin rằng cô ấy có thể điều chỉnh trạng thái về mức tốt nhất.”
Tác phẩm của Đặng Vi đã bắt đầu đến bước thành hình rồi, sau khi kết thúc hội nghị, mọi người xúm lại trò chuyện với cô ta. Ai cũng thích làm việc với cô ta bởi cô ta sẽ góp ý cho mọi người nên hiệu suất làm việc cao hơn, Dịch Nhiễm cũng rất tán thưởng cô ta.
Cô xoa bụng, trong lòng nghĩ bản thân cần phải cố gắng hơn. Cô biết thứ gọi là kinh nghiệm, không phải một sớm một chiều là có thể đạt được. Việc cô cần làm bây giờ là ổn định lại trạng thái, ngày ngày tiến bộ.
Cô và Đặng Vi do hai đoàn đội khác nhau phụ trách, bây giờ bên Đặng Vi phát triển thuận lợi, đoàn đội bên này của Dịch Nhiễm tất nhiên cũng không mấy vui vẻ.
Trong đó người không hài lòng với cô nhất chính là người phụ trách mảng tuyên truyền – Quý Dung.
Sau khi kết thúc hội nghị, mọi người đều đứng dậy đi ra ngoài. Quý Dung ở phía sau cô, thấy cô xoa bụng thì nhếch môi nói: “Tiểu Dịch à, vì vẽ không tốt nên giờ căng thẳng đến đau dạ dày à?”
Dịch Nhiễm nhìn cô ta, thành thật đáp lại: “Cũng không phải, có lẽ do hôm nay không ăn sáng nên dạ dày không khỏe lắm.”
“Tiểu Dịch đúng là rất khiến người ta đau lòng đấy, chăm sóc bản thân tốt vào, cơm vẫn nên ăn cho đầy đủ, chuyện vẽ cũng rất vội đấy.”
Giọng nói của Quý Dung hơi lớn, bọn người Đặng Vi ở phía trước cũng nghe thấy, quay đầu lại nhìn cô. Dịch Nhiễm cảm thấy có chút khó xử.
Cô cảm thấy không phải bọn họ đang đau lòng cho cô.
Người khác có lẽ nghĩ rằng cô đang bán thảm.
Đối diện với ánh mắt của Lâm Chiêu, cô càng cảm thấy xấu hổ đến mức không có chỗ chui.
Lúc trước cô gặp phải chuyện bản thân không muốn làm, đều dựa vào chiêu giả bệnh này.
Lâm Chiêu rất hiểu cô.
Lúc Lâm Chiêu không nói gì khiến người ta có cảm giác rất lạnh lùng. Anh đi ở phía trước còn quay đầu lại nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò.
Mặc dù chỉ là trong chớp mắt, nhưng Dịch Nhiễm cũng có thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Anh chắc chắn đang nghĩ cô là kiểu người chẳng biết lo lắng gì.
Dịch Nhiễm lại nghĩ đến chuyện ngu ngốc mình làm lúc trước, hận đến mức muốn chôn luôn bản thân xuống đất, bây giờ cô rất sợ gặp ba mình, sợ gặp những người cô quen biết trước đây, tất nhiên cũng sợ gặp Lâm Chiêu.
Dịch Nhiễm hơi dừng lại một chút, phía trước đột nhiên lại nhiều thêm một người, là thư ký Trương Thiên Dực của Lâm Chiêu.
“Lâm tổng muốn nói chuyện với cô, cô lên phòng tiếp khách trên tầng hai nhanh đi.”
Trương Thiên Dực nói xong rồi quay người rời đi. Sau đó Dịch Nhiễm nghe thấy một tiếng cười ở phía sau lưng.
Quý Dung: “Tiểu Dịch, đợi lát nữa nói chuyện cho đàng hoàng. Lâm tổng không thích người không nghiêm túc trong công việc đâu.”
Dịch Nhiễm làm tốt công tác chuẩn bị, sau khi bước vào phòng đã thấy Lâm Chiêu đang đứng dựa vào bàn làm việc, đôi chân dài vắt chéo, trên người mặc bộ tây trang màu xanh thẫm.
Anh đang nói chuyện điện thoại, Dịch Nhiễm nghe được anh gọi người kia là chú Dịch, cô đoán rằng anh đang nói chuyện với ba cô.
Nội dung câu chuyện có lẽ là đang bàn chuyện làm ăn. Dịch Nhiễm ở cũng không được mà đi cũng không xong, đứng ngây người ở đó mấy phút, rất nhanh Lâm Chiêu đã cúp máy rồi.
Anh ngẩng đầu không nói gì cả. Không khí ngại ngùng này cứ lởn vởn giữa hai người.
Nhớ đến phản ứng lần trước khi cô gọi anh là Lâm tổng, Dịch Nhiễm nghĩ hay là đừng khách khí như thế nữa.
“Cái đó… ba em thế nào rồi?”
Lâm Chiêu không nói gì chỉ cụp mắt, vẻ mặt  đầy thâm ý.
Dịch Nhiễm cho rằng anh sẽ không trả lời, nào ngờ anh lại đáp một câu: “Em quan tâm à?”
Một câu đơn giản thế thôi mà đã đánh cô đến không còn một mảnh giáp.
Bụng cô lại quặn lên một cơn đau, sau đó nhìn thấy biểu tình thăm dò của anh, cô nhịn không được lên tiếng giải thích cho bản thân mình: “Không phải giả vờ đâu.”
“Cũng rất tự mình hiểu lấy mình đấy.” Lâm Chiêu cụp mắt, tiếp tục nói: “Ngược lại còn có thể đoán được anh đang nghĩ gì nữa.”
Dịch Nhiễm biết thói xấu của mình rất nhiều, lại là kiểu người không tim không phổi, nhưng bây giờ cô thật sự không muốn sống kiểu vậy nữa.
“Em sẽ chăm chỉ làm việc.”
“Hy vọng những gì em nói đều là thật.” Anh rời khỏi bàn, đi đến cửa sổ sát đất bên cạnh. Ánh mặt trời xuyên qua lớp kính cửa sổ, kéo cái bóng dưới chân anh thật dài. Anh quay lưng lại, không đối diện với cô, Dịch Nhiễm nhìn bóng lưng anh, nhưng rất nhanh lại chuyển tầm mắt.
“Mọi người đang chọn một người thay thế, nếu như em vẫn không thể điều chỉnh được trạng thái của mình.”
Dịch Nhiễm ngây người.
Lâm Chiêu khựng lại, giọng nói vẫn giống như lúc nãy, không có gì thay đổi.
“Bọn anh sẽ suy nghĩ đến việc thay người.”
Anh rất bình tĩnh, lời nói ra không pha tạp chút tình cảm nào, cô biết đó là sự thật.
Đây không phải là làm việc thiện, không ai chấp nhận việc nuôi một người vô dụng cả.
Cô ‘Vâng’ một tiếng, bây giờ nói mấy lời quyết tâm sẽ không có ý nghĩa gì nữa, làm thế nào để thực hiện mới là điều quan trọng.
Dạ dày lại truyền đến cơn đau thắt, lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa, Lâm Chiêu nói một tiếng vào đi, cửa bị đẩy ra.
“Lâm tổng.”
Dịch Nhiễm nghe tiếng thì quay lại, thấy một cô gái trẻ đứng ngoài cửa, ăn mặc giản dị thoải mái, tóc dài uốn xoăn, trang điểm nhẹ nhàng thanh khiết.
“Đây là trợ lý mới của em, Thẩm Nghệ Trúc.”
“Chào Dịch tiểu thư, sau này chuyện công việc của em sẽ do chị phụ trách, gọi chị Tiểu Thẩm là được.”
“Xin chào.” Dịch Nhiễm cũng lịch sự chào lại đối phương, cô có chút nghi ngờ, lúc trước studio sắp xếp trợ lý cho cô hình như không phải là người này.
Dường như biết được suy nghĩ của cô, Lâm Chiêu giải thích: “Người lúc trước không đủ tư cách.”
Dịch Nhiễm không khỏi nghi ngờ, một họa sĩ nhỏ như cô, sao lại mời trợ lý cho cô làm gì chứ!
Cô nghĩ đến một câu nói — Giết gà lại dùng dao mổ trâu.
Lâm Chiêu cũng không cho cô thời gian suy nghĩ, sau khi bàn giao một số việc thì ra lệnh đuổi khách: “Được rồi, đi làm việc đi, trước tiên đưa cô ấy đi ăn cơm đã.”
“Vâng thưa Lâm tổng.”
Dịch Nhiễn được Thẩm Nghệ Trúc dẫn ra ngoài rồi đưa đến nhà ăn.
Trong đầu cô bây giờ rối như tơ vò.
Cô cảm thấy bản thân giống như một con lừa kéo cối xay, được chủ nhân cho ăn cỏ vậy.
Cô lắc lắc đầu, mà ở phía bên kia, Đặng Vi đang cùng người ta nói gì đó. Dáng vẻ hào phóng, tự tin, là biểu hiện của một người có năng lực.
Lúc Dịch Nhiễm đi qua cửa kính, cũng cố ý nhìn lại bản thân một chút.
Khá là giống đầu lừa đó.

Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính khẩu xà tâm phật ~
Dịch Nhiễm (Tủi thân): Thật sự không giả bệnh mà ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.