Tôi hỏi lại: "Tôi không ở cùng vợ mình, chẳng lẽ còn phải ở cùng người phụ nữ khác sao?"
Mạc Phong: "Cậu nói rõ ràng, ai là người phụ nữ khác..."
Tôi nói: "Ai muốn chen chân vào cuộc hôn nhân của tôi thì người đó là người phụ nữ khác."
Mạc Phong nghẹn họng: "Ninh Ninh hai tháng qua sống rất không tốt, khóc rất nhiều."
Tôi: "Liên quan gì đến tôi."
Mạc Phong: "Cậu! Giang Mục Ngôn cậu thật sự không quan tâm Ninh Ninh nữa đúng không?"
Tôi: "Liên quan gì đến tôi."
Mạc Phong cười lạnh: "Vậy cậu đừng trách tôi không màng đến tình bạn, cậu không muốn chăm sóc Ninh Ninh, tôi sẽ chăm sóc."
Tôi lễ phép đáp lại: "Chúc hai người bách niên giai lão."
Nói xong cúp điện thoại.
Ngay cả Hứa Như Ninh cũng đã từng gọi điện cho tôi.
Trước đây đều là Giang Mục Ngôn dỗ dành cô ta, đây là lần đầu tiên, suốt thời gian dài như vậy Giang Mục Ngôn không chủ động liên lạc với cô ta, từ lúc ban đầu tự tin thắng thế đến sau đó bất an lo lắng, và bây giờ, khi gọi cho tôi đã sụt sùi khóc lóc.
"Mục Ngôn ca ca..."
Tôi nhất thời không nhận ra giọng cô ta: "Cô là ai?"
Tiếng nức nở ở đầu dây bên kia rõ ràng khựng lại: "Em là Ninh Ninh mà."
"Ồ," tôi bình thản phản ứng, "không phải tôi đã chặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vi-anh-trang/3625501/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.