Đólà chân dung chính diện của một chàng trai trẻ chỉ to bằng ngón tay, nhưng nétvẽ hết sức sinh động, tóc đen môi đỏ, ngũ quan rõ ràng, biểu cảm sinh động, vừahoảng hốt lại vừa hoang mang, nhất là đôi mắt vô cùng sáng và tinh nhanh, giốngnhư ánh mắt của người thật đang chăm chú nhìn mình.
Thờiđiểm tổ chức đám tang cậu, khách từ Thẩm Dương đến viếng rất đông, họ chủ yếu làgiáo viên và bạn học của cậu, trong đó ấn tượng nhất là một ông già tên Từ VạnLý. Lúc ông ta đến tiền hô hậu ủng hết sức rầm rộ, sau đó còn được lãnh đạoChính hiệp và Học viện Mỹ thuật thành phố mời đi ăn cơm. Nghe mẹ tôi giới thiệuqua, ông Từ là cựu giáo sư của Học viện Mỹ thuật Lỗ Tấn, đồng thời là một hoạsĩ sơn dầu nổi tiếng Trung Quốc, từng tham gia sáng tác tranh panorama. Hồi đihọc, cậu tôi là học trò của ông, tình cảm thầy trò rất sâu sắc; năm đó cậu tôiđược vào tổ sáng tác tranh panorama cũng là nhờ có ông Từ giới thiệu.
Vớinhững người nổi tiếng như Từ Vạn Lý thì việc hỏi thăm rất dễ. Sau khi tìm đượcđịa chỉ, ngay chiều chủ nhật, tôi xách hai túi hoa quả tìm đến nhà ông. Từ VạnLý dáng người gầy gò, tóc bạc trắng, mặc dù tay trống ba-toong nhưng lưng vẫncòn rất thẳng. Chưa để tôi kịp giới thiệu bản thân, ông đã kéo tay tôi, vui mừngchào hỏi:
- Ađầu, cháu là cháu gái của Anh Thạch, đúng không, tên là Tiêu… Tiêu Vi, làm cảnhsát hình sự. Lần trước đến Cẩm Châu không kịp nói chuyện với cháu, cháu đến đểthăm ta sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-van/124937/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.