Tôinhư con ruồi mất đầu, cứ thế lao ra tứ phía, húc đổ bao nhiêu đồ đạc trongphòng nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn. Lúc đó thì gần như phát điên, trongđầu chỉ quanh quẩn một ý nghĩ: Viễn Chinh chưa chết, Viễn Chinh chưa chết, nhấtđịnh phải tìm được anh.
Tôiđến gặp bố mẹ, lấy cớ đem bức ảnh cũ qua nhà để mượn mẹ tôi chìa khóa nhà cậu,rồi ngồi xe buýt đến đó. Tôi tìm thấy vài sợi tóc bạc còn cả chân tóc trên gagiường phòng ngủ của cậu, bọc cẩn thận trong gói giấy, nhét vào khe thẻ cảnhsát chuẩn bị đi làm xét nghiệm ADN.
Trướckhi ra khỏi cửa, tôi bất ngờ dừng bước, quay người lại ngắm kĩ một lượt cănnhà, nhìn thấy chỗ bức tranh bị tháo để lại miếng sứt lớn trên tường phòngkhách, lòng tôi bỗng xót xa vô cùng.
Cònnhớ hồi nhỏ tôi nghịch ngợm có tiếng, hệt như một thằng con trai, mỗi lần đếnnhà cậu chơi, tôi đều nhảy nhót khắp nơi, cào cấu lung tung vào bức tranh nênkhông ít lần bị cậu đánh đít. Nhưng khi thấy tôi gào khóc, cậu lại nựng nịu dỗdành, bế bổng tôi lên rồi cả hai cậu cháu lặng lẽ ngắm nhìn bức tranh trên tường.Đến nay đã hai mươi năm trôi qua, có ai ngờ rằng, bức tranh ấy lại cất giấu mộtphần da thịt của chính cậu.
Nghĩđến đây, tôi chợt nhớ lại kí ức, ánh mắt cậu lúc ngắm nhìn bức tranh rất chămchú, giống y hệt người chiến sĩ trong bức họa.
Tôiday nhẹ trán, vô số câu hỏi bủa vây trong đầu, tại sao cậu lại vẽ mình với dángvẻ như vậy chứ?
Ngàynghỉ đối với cảnh sát hình sự mà nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-van/124932/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.