“Đến lượt ta thử xem xem đi!” Thấy thiên lý bọn họ sờ soạng thạch bản, cùng lộ ra thần sắc tưởng nhớ mười phần, ta cũng hiếu kỳ đưa tay đặt lên thạch bản.
Tinh hỏa kim bạch sắc bùng lên rồi lụi tắt, ngay sau đó lại lóe lên một đám tinh quang thanh lục sắc.
“A!” Ta thầm kêu một tiếng, toàn thân toát mồ hôi lạnh, cả người càng không ngừng run rẩy.
Vô Cực vội vã đỡ lấy ta đứng không vững, trong đôi mắt xanh tràn đầy lo lắng, “Làm sao vậy? Tại sao ngươi có thể như vậy?”
“Ta không biết… Trong đầu đột nhiên có rất nhiều hình ảnh tràn vào.” Ta vẫn chưa hết sợ nói.
“Không có việc gì… Không có việc gì.” Vô Cực vỗ nhẹ lên lưng ta, trấn an.
“Nguyệt đại ca thấy cái gì? Sao lại phản ứng kịch liệt như vậy.” Nhất Kiếm hỏi.
“Ta không biết… Này hình ảnh lóe lên quá nhanh…” Không phải thân thể ta kém, mà là tay ta vừa đụng tới mặt thạch bản, trái tim đột nhiên kịch liệt nhảy lên, tốc độ nhanh đến mức làm ta vô pháp thừa thụ, cho nên mới có phản ứng lớn như vậy.
Vô Cực nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán ta, lồng ngực hắn ấm áp, khiến tình tự ta dần dần bình phục, cũng chậm rãi hồi tưởng những hình ảnh vừa rồi.
“Chờ một chút, để ta hảo hảo đích hồi tưởng một chút.” Ta nói.
Nhất Kiếm gật đầu, mọi người thu hồi ánh mắt quan tâm, mà ta thì lẳng lặng tựa trong lòng Vô Cực.
Hiện tại, chỉ còn lại có Lạc Hồn không sờ thạch bản.
Lạc Hồn nguyên bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-van-online/1349220/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.