Tháng X năm X:
A a a a… Hảo phiền a!
Hai người kia đang làm gì a! Vội chết người đi được!
Tiểu Diệp
—-
“Nguyệt đại ca, cái này cho ngươi.” Nhất Kiếm thiên hạ điểm giao dịch với Nguyệt Phi Ly.
“Đây là? !” Nguyệt Phi Ly trừng mắt thật to. “Nhất Kiếm… Cảm tạ.”
“Cái gì? Vật gì vậy?” Sa Lợi Diệp hiếu kỳ sáp qua xem.
“Cái này này.” Nguyệt Phi Ly lấy ra mấy thứ đạo cụ. “Không phải là cái gì hiếm lạ đâu.”
“Này là gì a?” Sa Lợi Diệp nhìn, vẻ mặt hoang mang.
Đạn châu màu tím, giầy thủy tinh, thỏ một sừng nhảy nhót… Đều là các thứ kì quái mà quái vật rớt xuống . Mấy thứ này ngoại trừ bán lấy tiền ra, không có bất kì tác dụng gì.
“Nhất Kiếm biết ta có thói quen thu thập mấy thứ linh tinh, đặc biệt lưu cho ta.” Trước đây trong thương khố của Minh Nguyệt còn nhiều hơn, đáng tiếc sau khi trọng luyện, chỉ đành phải góp nhặt lại lần nữa.
“Đây không phải là của ta!” Nhất Kiếm hạ giọng, như tên trộm liếc mắt về phía người nào đó. “Hắc hắc hắc… Là lão đại muốn ta để lại cho ngươi.”
“… Ác.” Chỉ thấy vành tai Nguyệt Phi Ly lập tức đỏ bừng, y cực nhanh ngó qua người nào đó một cái, hạ giọng thật thấp nói một câu: “Vô Cực, cảm ơn.” Sau đó…
Bỏ trốn mất dạng.
“Nguyệt…” Vô Cực không kịp gọi y lại.
“Thật là!” Hắn buồn bực ngồi vào ghế thành chủ, “Lại nữa rồi.”
“Nguyệt đại ca thật sự rất dễ xấu hổ.” Bách Bất Xuyên Dương cười nói: “Hai cái tai hồng hồng chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-van-online/1349202/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.