Chương trước
Chương sau
Nhiệm vụ: Tâm nguyện Lang Nhân đệ đệ
Đẳng cấp: 1A
Nội dung nhiệm vụ: Ca ca ta bị người kia mang đi, ta van ngươi mang ca ca ta về, ta thực sự rất lo lắng cho ca ca ta. Người kia không giống với chúng ta, ca ca theo người kia chắc chắn sẽ không hạnh phúc.
Ta chỉ cần ca ca hạnh phúc là tốt rồi, ca ca chỉ có ly khai người kia mới có thể hạnh phúc.
“Nguyệt đại ca, ngươi điên rồi sao!” Nhất Kiếm kinh hô, “Nhiệm vụ này chính là nhiệm vụ cấp sát thủ đó!”
“Đúng vậy.” Sa Lợi Diệp cũng nói: “Nhiệm vụ này cho tới bây giờ vẫn chưa có ai làm được.”
Cho nên mới phải lưu cho chúng ta a…
Các loại nhiệm vụ đại khái mỗi tháng đổi mới một lần, nhưng có vài nhiệm vụ sẽ không thay đổi, chỉ có thể làm một lần. cái gọi là nhiệm vụ cấp sát thủ, chính là loại nhiệm vụ chưa có ai hoặc có quá ít người hoàn thành. Giống như nhiệm vụ này chưa từng có ai hoàn thành, có rất ít dong binh đoàn nguyện ý tiếp nhận, thế nhưng…
Ta nhún nhún vai, hỏi: “Chúng ta được chọn sao?”
“Không có…” Tiểu Dương ủ rũ nói.
“Như vậy, ” Ta chỉ vào nhiệm vụ duy nhất hiển thị “chưa hoàn thành”.”Có nhận không?”
Làm cũng chết, không làm cũng chết. Ta nghĩ đây là ý nghĩ của tất cả mọi người trong lúc này.
Kỳ thực cho dù không làm cũng không có chết nghiêm trọng như vậy, chỉ là như thế này thì sẽ đúng tâm ý tên tiểu nhân Tiêu Dao Công Tử. Điểm ấy, ta nghĩ sẽ làm mỗi người ở đây đều cảm thấy rất, không, thích.
Một trận trầm mặc quỷ dị qua đi…
“Tiếp đi tiếp đi!” Nhất Kiếm rống to hơn, “Cùng lắm thì phá hư thôi!”
“Không sai.” Khó có khi mở miệng, Thiên Các Nhất Phương phụ họa: “Nỗ lực cố gắng so với không làm gì thì tốt hơn nhiều.”
“Tiếp đi!” Tà Hỏa Hoàng càng dứt khoát.
Những người còn lại đem ánh mắt chuyển qua trên người Nửa Cuộc Đời, đồng một bộ ‘ngươi quyết định đi’, mà Nửa Cuộc Đời Phong Vân, từ lúc ta đề nghị xong đã đi đến bàn đăng ký nhiệm vụ, cười khổ.
“Có vấn đề gì sao?” Hắn hậm hực nói.
Mọi người lắc đầu. Lão đại đã quyết định, ai dám có vấn đề a!
Tiếp nhận nhiệm vụ, Vô Cực nói với mọi người: “Nhiệm vụ này không đơn giản, ta kiến nghị bảy người tổ dong binh đội đi làm.”
“Thiên Lý và Danh Đao lưu lại trông nom dong binh công hội, chỉ cần có nhiệm vụ xoát tân thì lập tức tiếp nhận, Nửa Cuộc Đời cũng lưu lại, phụ trách chú ý động tĩnh Tiêu Dao bên kia, còn có xử lý chuyện trong thành. Những người còn lại đi làm nhiệm vụ.”
Vô Cực không hổ là Vô Cực, hai ba câu đã an bài tốt nhiệm vụ mọi người.
… Chờ một chút.
“Vô Cực.” Ta đau đầu nói: “Ngươi cho Thiên Lý với Nửa Cuộc Đời lưu lại, vậy công việc của hai người bọn họ không phải ta đều phải phụ trách? Ngươi có muốn sửa một chút hay không a?” Tốn công vô ích giẫy giụa.
Vô Cực lộ ra nụ cười mê người, nhìn ta, không nói một câu.
Mà Nhất Kiếm còn lại là, “Khổ cực ngươi rồi, Nguyệt đại ca.” Vỗ vỗ vai ta nói như vậy.
“…” Ta trước kia không phải chưa từng tổ đội qua, thế nhưng thân kiêm công việc của cả tế ti, phù chú sư, kết giới sư. Ta là lao công hạ giá sao…
Không nhìn trong mắt ta đầy oán giận, Vô Cực tự cố tự địa nói: “Giờ mọi người logout nghỉ ngơi, thuận tiện lên diễn đàn kiểm tra xem có hướng dẫn gì về nhiệm vụ này hay không. Trưa ngày mai tập hợp trước thành chủ lâu.”
Hắn nhìn Thiên Lý vẻ mặt đầy hưng phấn, nói tiếp: “Thiên Lý, trưa mai ngươi không cần lên, bớt cúp tiết đi, coi chừng bị cấm thi. Tiểu Dương cũng vậy, ngươi tan học rồi hãy lên.”
“Ác…” Nhìn Thiên Lý thất vọng đáp lời, hẳn đang nghĩ lại mất đi lý do để có thể trốn học.
“Được.” Tiểu Dương còn lại là cười meo meo đáp ứng.
“Những người khác đúng giờ tập hợp.”
Học sinh là người, dân đi làm cũng không phải người a…
“Nguyệt!” Ta đang chuẩn bị logout thì bị Vô Cực gọi lại.
Ta nhanh chóng hủy thời gian đếm ngược logout, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ta làm như vậy, là muốn cho ngươi luyện kỹ năng chức nghiệp.” Hắn là muốn nói về việc bắt ta một thân kiêm ba công việc.
“Ta biết.” Ta mỉm cười nói: “Ngươi yên tâm, ta ứng phó được.”
Lam mâu dừng trên ta, “Vậy là tốt rồi.” Giống như thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười. “Sợ ngươi hiểu lầm.”
Hiểu lầm cái gì? Ta dùng ánh mắt hỏi hắn.
Không có gì. Vô Cực nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không có việc gì… vậy ta out.”
“Chờ một chút.” Vô Cực vội lên tiếng.
“Ân?” Ta nhìn hắn. Có chuyện gì sao?
Vô Cực chậm rãi vươn tay về phía ta, sau đó dường như nghĩ không thích hợp nên dừng lại. Ta hoang mang nhìn bàn tay chỉ cách mặt mình vài centimet, mà chủ nhân bàn tay đó cũng đồng dạng lộ ra biểu tình hoang mang.
Qua một hồi lâu, ta mới nơm nớp lo sợ gọi: “… Vô Cực?”
Vô Cực giống như sực tỉnh từ trong mộng mà đưa bàn tay dừng trước mặt chuyển qua đặt trên vai ta.
“Khổ cực ngươi.” Vỗ vỗ vai ta nói.
“Không đâu.” Ta mỉm cười.
Tháo xuống mũ giáp trò chơi, ta quay đầu nhìn bóng đêm thâm trầm rơi ngoài cửa sổ.
Bối rối… Bất an…
Sau khi trọng luyện, thái độ Vô Cực đối với ta có thay đổi, trở nên cẩn thận từng li từng tí, thậm chí… có điểm lưu luyến không rời, hắn thay đổi làm ta cảm thấy hoang mang, lại không thể hiểu nguyên nhân hắn thay đổi lại càng làm ta cảm thấy bất an.
Là hắn phát hiện cái gì sao? Hay là…
Ta đưa tay che khuất ánh sáng ngọn đèn đang hắt thẳng xuống.
Mặc kệ thế nào, ta chán ghét thay đổi!

Vô Cực mờ mịt địa nhìn tay mình. Ngoại trừ tâm tình của mình, hiện tại ngay cả hành vi của mình cũng không thể lý giải sao?
Như vậy…
Ánh mắt hắn dời về phía tinh không Thiên Vận mỹ lệ. Sao lại như vậy? Cái gì khiến cho mình không thể hiểu được?
Hắn thậm chí có chút chờ mong.
Sa Lợi Diệp dùng tiềm hành trốn ở trong góc thấy nhất thanh nhị sở, nội tâm so với Vô Cực còn muốn chờ mong hơn nữa.
Nàng chờ mong cái gì?
Đó là thứ chỉ có một số ít người nào đó mới có thể biết.

Hôm sau, ta ngủ thẳng đến 10 giờ sáng mới rời giường. Ăn bữa sáng kiêm cơm trưa, cách giờ hẹn còn có một đoạn thời gian, ta liền lên trang thảo luận Thiên Vận tìm hiểu tin tức về nhiệm vụ này.
Trang thảo luận cũng gọi là diễn đàn, là trang web để người chơi Thiên Vận hỏi về tài liệu trò chơi hoặc trao đổi tâm đắc, phía chính phủ Thiên Vận cũng thường ở đây tuyên bố thông báo chính thức hoặc không nghi thức, là một trong các trang web được game thủ quan tâm nhất.
Ta trên trang thảo luận gõ vào tên nhiệm vụ, vài giây sau, hệ thống liệt ra hàng loạt tin nhắn lại.
Những tin nhắn này đại thể đều là oán giận nhiệm vụ này khó làm như thế nào, hại dong binh đoàn bọn họ rụng không ít giá trị kinh nghiệm các loại, cũng có mấy người người đang hỏi nội dung nhiệm vụ và nguyên nhân nhiệm vụ, bất quá tất cả chẳng có gì rõ ràng, rất nhiều người đều là nhận nhiệm vụ xong lại không biết tiến hành thế nào, ta thật chẳng hiểu ra sao cả.
Liên tục tìm vài tin nhắn lại, kết quả cũng chẳng có gì khác biệt, ta bắt đầu nản.
Đinh đông!
Lúc này, có người ở trên trang thảo luận mời ta gia nhập trò chuyện. Nickname người nọ là “Đừng Gọi Ta Cáo Già”, nói vậy đây chính là người thường thường bị chúng ta ở sau lưng đùa giỡn kêu cáo già – Nửa Cuộc Đời Phong Vân, ta lập tức xác nhận gia nhập trò chuyện.
Vô Nhai Nguyệt: “Nửa Cuộc Đời, là ngươi a.” Vô Nhai Nguyệt là ta nicknam ta đăng kí trên trang thảo luận, có điểm mô phỏng theo ý vị ID Húc Chi Vô Cực.
Đừng Gọi Ta Cáo Già: “Bị ngươi đoán được, thật không thú vị.”
Vô Nhai Nguyệt: “Hồ ly tiên sinh đi làm mà còn online… Không sợ bị lão bản bắt sao?”
Đừng Gọi Ta Cáo Già: “Ngươi yên tâm, là lão bản phê chuẩn.”
Vô Nhai Nguyệt: “Lão bản phê chuẩn?” Có lão bản nào lại phê chuẩn cho thuộc hạ không làm công tác mà đi làm chuyện khác. Chắc là Nửa Cuộc Đời tùy tiện nói đi.
Đừng Gọi Ta Cáo Già: “Ta chỉ nói với lão bản là muốn lên diễn đàn Thiên vận, hắn lập tức phê chuẩn.”
Vô Nhai Nguyệt: “Lão bản nhà ngươi cũng đang chơi Thiên Vận?”
Trước nghe nói nửa cuộc đời làm việc ở tập đoàn Triêu Dương, hơn nữa chức vị không thấp, tựa hồ là thư kí hay trợ thủ linh tinh gì đó của tổng tài, nhưng không biết tổng tài là người nào.
Tập đoàn Triêu Dương là một tập đoàn cực lớn trải rộng trên toàn đại lục, sản nghiệp lớn, tài sản dồi dào, cả nhà ta cũng kém xa họ. Ở Đài Loan họ còn có gần mười chi nhánh, Nửa Cuộc Đời hình như đang làm việc trong một chi nhanh nào đó tại Đài Bắc.
Đừng Gọi Ta Cáo Già: “Lão bản! Hắn mới không có chơi, tuổi tác đều có cả một bó to.”
Vô Nhai Nguyệt: “Nào có nhân viên nói lão bản mình như vậy, không sợ bị hắn nghe được rồi đá bay ngươi sao?”
Đừng Gọi Ta Cáo Già: “Ha ha… Hắn sẽ không biết đâu.”
Đừng Gọi Ta Cáo Già: “Đừng nói cái này nữa, ngươi có tìm được cái gì không?”
Vô Nhai Nguyệt: “Còn không phải đều là một đống vô nghĩa sao.” Điểm ấy thật đúng là làm cho người ta nhụt chí a.
Đừng Gọi Ta Cáo Già: “Ta cũng vậy.”
Vô Nhai Nguyệt: “Vậy làm sao bây giờ? Đi tới đâu tính tới đó?”
Đừng Gọi Ta Cáo Già: “Trước đành phải như vậy!”
Đừng Gọi Ta Cáo Già: “Ta nghĩ có lẽ nên qua những diễn đàn Hồng Kông hoặc Nhật Bản nhìn xem.”
Vô Nhai Nguyệt: “Vậy làm phiền ngươi. Thời gian không sai biệt lắm, ta phải login.”
Đừng Gọi Ta Cáo Già: “Ân, ngươi lên trước đi. Ta không mang mũ giáp trò chơi đến công ty, một lát nữa sẽ lên.”
Nửa Cuộc Đời a… Ta nói ngươi vẫn là tan ca rồi chơi thì tốt hơn đi.

– Vô Nhai Nguyệt ly khai! 886–
Nửa Cuộc Đời Phong Vân nhìn máy tính nhảy lên thông báo, lick chuột tìm kiếm, hủy bỏ, tìm kiếm, lại hủy bỏ.
Hắn nhìn chằm chằm đoạn đối thoại lúc nãy, nghĩ thầm: Nếu như Vô Cực biết ta gặp phải Tiểu Nguyệt trên diễn đàn, nhất định sẽ rất hối hận sao mình không tự đi tra số liệu.
Khóe môi hắn nhếch lên nụ cười xấu xa…

Thời gian hẹn vừa đến, Nguyệt, Nhất Kiếm, Hoàng và Nhất Phương đều login, đến đại môn thành chủ lâu tập họp. Dưới sự cưỡng bức của Vô Cực, Hoàng và Nhất Phương đáng thương đều hy sinh giờ nghỉ trưa.
Nhất Phương oán giận: “Toàn bộ điểm chuyên cần năm nay đều hủy ở trong tay lão đại.”
“Quên đi.” Hoàng nói: “Không chết được.” Vô thưởng vô phạt.
Nguyệt nhìn Sa Lợi Diệp vừa login, hỏi: “Tiểu Diệp, nàng không cần đi học sao?”
“Chiều nay người ta không có tiết a…” Tiểu Diệp chớp chớp mắt to, bộ dạng cực kì vô tội.
“Thật vậy sao?” Rất khiến cho người khác hoài nghi.
“Tiểu Diệp nói không có tiết thì chính là không có tiết a! Nguyệt đại ca, làm sao ngươi có thể hoài nghi Tiểu Diệp nhà chúng ta!” Trọng sắc khinh bạn, Nhất Kiếm lập tức vì Sa Lợi Diệp kêu oan.
“Tiểu Diệp thoạt nhìn căn bản không giống như đang nói dối a!”
Nguyệt tin tưởng Nhất Kiếm căn bản nhìn không ra người khác có đang nói dối hay không.
“Chiều nay ta thật sự không có tiết a!” Sa Lợi Diệp lời thề son sắt. Bởi vì người ta đã xin nghỉ đàng hoàng.
Nhất Kiếm nhìn xung quanh, hỏi: “Lão đại đâu?”
“Kỳ quái.” Nguyệt cũng ngạc nhiên: “Bình thường Vô Cực không phải đều đến sớm nhất sao?” Hôm nay tất cả mọi người đều đến đông đủ, hắn vẫn chưa có login, thật bất thường.
Sa Lợi Diệp nói: “Sẽ không phải quên mất đi?”
“Hẳn là không đâu. Lão đại không phải loại người như vậy, chính hắn giao hẹn thì làm sao có thể quên.” Nhất Kiếm phủ định.
Hoàng cũng nói: “Chờ một chút đi.”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Quang trụ bạch sắc chợt lóe, Vô Cực login.
Hắn áy náy nói: “Xin lỗi, ta vừa nói chuyện điện thoại với Nửa Cuộc Đời, đến muộn.”
“Không sao.” Nguyệt cười trả lời: “Chúng ta cũng vừa vừa tập hợp xong.”
“Ta nghe Nửa Cuộc Đời nói hắn gặp ngươi trên trang thảo luận.” Vô Cực nói với Nguyệt.
“Ân! Thật đúng là khéo, khi ta định login, hắn còn nói hắn muốn ra mấy diễn đoàn ngoại quốc tìm xem, hắn tìm được gì à?” Nguyệt nghĩ hai người bọn họ trò chuyện lâu như vậy, nhất định là Nửa Cuộc Đời tìm được số liệu gì đó.
“Không có gì đặc biệt.”
“Chúng ta tới lang huyệt trước, vừa đi vừa thảo luận.”
“Được… Xuất phát.” Sa Lợi Diệp cao hứng bừng bừng đi trước. Đây là lần đầu tiên nàng làm nhiệm vụ cùng đoàn, nàng cảm thấy cực kỳ hưng phấn.
Không thể phủ nhận, Nửa Cuộc Đời nói đúng. Vô Cực nhìn sườn mặt Nguyệt đi bên cạnh hắn: trong lòng thực sự nghĩ như vậy.
Không gặp được Nguyệt trên trang thảo luận, thật đúng là có điểm đáng tiếc.
—-
Thiên Vận đặc sắc ngoại trừ nhiệm vụ đa dạng ra, chính là quái vật đích có thể biến đổi tính chất. Quái vật Thiên Vận có dị biến, cuồng bạo và biến thái ba loại trạng thái.
Dị biến chính là sau khi thỏa mãn điều kiện của hệ thống, đẳng cấp cùng năng lực của quái vật được tăng mạnh ( như đánh vỡ trứng quang ưng vương, dẫn phát quang ưng vương dị biến ). Dị biến chỉ phát sinh trên boss. Khi lượng máu của quái vật thấp hơn một mức độ nhất định thì quái vật có xác suất nhất định giảm phòng ngự đề cao lực công kích của mình, đây là cuồng bạo.
Mặt khác còn có một loại trạng thái là biến thái, biến thái là lại hình thái được game thủ Thiên Vận tán thưởng nhất, đồng thời cũng khiến họ đau đầu nhất. Đơn giản mà nói, là quái vật phản ứng với hoàn cảnh mà sản sinh biến hóa, tỷ như quái hệ u linh và hệ bất tử, tốc độ trọng sinh vào buổi tối gấp đôi ban ngày, Lang Nhân trong đêm trăng tròn thì các hạng giá ttij thuộc tính đều được đề cao… vân vân…
Lang ( hệ động vật ) và Lang Nhân ( hệ hình người ) vốn là hai chủng quái vật bất đồng, sức mạnh cũng kém rất nhiều.
Bất quá, bầy sói trong hang, khi bị ánh trăng đích chiếu vào thì có thể biến thái thành Lang Nhân, hơn nữa nếu như là đêm trăng tròn, lang đã biến thái thành Lang Nhân sẽ biến thái lần thứ hai, sức mạnh sẽ càng đáng sợ. Bởi vậy rất ít có người chơi nào đến lang huyệt luyện công vào buổi tối, dù sao ai cũng không muốn trở thành bữa tối của một đoàn Lang Nhân.
Đây là nguyên nhân Vô Cực muốn tập họp lúc giữa trưa, nếu như là buổi chiều đi làm nhiệm vụ, không cẩn thận kéo dài tới buổi tối liền gặp phiền phức. Lag Nhân đẳng cấp 120, công kích cao, tốc độ tấn công cực nhanh, còn có thể tạo thành trạng thái thất huyết (mất máu liên tục),nếu như số lượng càng nhiều, ngay cả Vô Cực bọn họ, những game thủ lão luyện hơn một trăm cấp này cũng ứng phó không nổi.
Nếu không phải NPC ủy thác nhiệm vụ lần này ở Lang huyệt, dù thế nào ta cũng sẽ không đi ( ai kêu ta hiện tại đẳng cấp thấp như vậy ).
Chúng ta mất một phen công phu, rốt cục tìm được NPC Lang Nhân đệ đệ.
“Oa… Hảo khả ái a!” Sa Lợi Diệp vọt tới trước mặt hắn bên ôm bên nựng, còn không ngừng kỳ quái kêu.
“Ngươi xem này mắt to màu tim ngập nước, da thịt trắng noản, mái tóc lam mềm mại phiêu dật, môi anh đào hồng diễm, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, thực sự là cực kì đáng yêu nha…”
“…” Tiểu Diệp… Nàng phản ứng không khỏi quá kịch liệt đi.
“Tiểu, Tiểu Diệp, bình tĩnh một chút.” Ta vội vàng kéo Sa Lợi Diệp đang dính cứng trên người NPC lại.
“Nếu như hắn tức giận không cho chúng ta nhận nhiệm vụ, vậy làm sao bây giờ?”
“Bất quá, cái tiểu quỷ này thực sự rất khả ái.” Nhất Kiếm nói, đưa tay qua nhu nhu đầu NPC.
“Không được đụng vào ta!” Nguyên vốn không có phản ứng, NPC Lang Nhân đệ đệ đột nhiên tức giận, cho Nhất Kiếm một trảo.
“Ngoại trừ ca ca ra, ai cũng không cho phép chạm vào tóc ta!” Nhe răng trợn mắt gầm nhẹ.
Nhất Kiếm né không kịp mà bị thương, ôm bàn tay máu chảy không ngừng, đau đến nước mắt đều chảy ra.
Nhất Kiếm vẩu miệng, “Nguyệt đại ca… Giúp ta buff máu.” Đối tượng làNPC, hắn muốn đánh trả cũng không có biện pháp.
Giúp Nhất Kiếm buff máu xong, ta quay qua NPC kia nói rằng.
“Chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ ngươi thông báo, đến giúp ngươi tìm ca ca.”
“Các ngươi phải giúp ta tìm ra ca ca a!” Nghe thấy ta nói như vậy, hắn lập tức hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chúng ta. Trong đôi mắt tím thật to lóe quang mang tinh lượng, thực sự rất khả ái.
“Đúng vậy.” Vô Cực gật đầu: “Ngươi có thể nói cho chúng ta biết, ca ca ngươi là như thế nào lại không thấy nữa?”
“Ca ca ta bị người xấu mang đi.” Lang Nhân đệ đệ suy sụp hạ khuôn mặt nhỏ nhắn, khổ sở kể: “Cái người xấu kia xông vào lang huyệt, ca ca nói muốn đánh đuổi gã đi, thế nhưng… sau khi rời khỏi đây hắn cũng không trở về nữa. Cái tên xấu xa kia đã bắt hắn đi!” Nói xong, liền khóc thút tha thút thít.
Nhất Phương hỏi: “lam sao ngươi biết hắn là bị người khác mang đi?”
“Ta… chính là biết.” Hắn vừa lau nước mắt vừa nói: “Ta có thấy.”
“Người mang ca ca ngươi đi trông như thế nào?” Sa Lợi Diệp truy vấn.
“Người giống như các ngươi vậy.”
“Giống chúng ta?” Lẽ nào hắn là chỉ người chơi. Ca ca hắn là bị ngoạn gia thu đi làm sủng vật sao?
Vô Cực cũng song song hỏi: “Ngươi là nói người chơi sao?”
“Chính là giống với các ngươi.” Hắn chỉ vào chúng ta nói.
Người chơi làm sao có thể thu phục NPC làm sủng vật? Trừ phi bọn họ nguyên vốn không phải NPC.
“Hắn đại khái là BOSS.” Vô Cực dùng kênh đoàn nói với chúng ta.
“Hẳn là người chơi kia mang ca ca hắn đi, cho nên tạo ra nhiệm vụ, hắn mới có thể biến thành NPC.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Không nghĩ tới ý tưởng của Vô Cực lại giống với ta.
“Như vậy… Giờ thì sao?” Tiểu Diệp hỏi.
“Đi tìm cái người chơi bắt ca ca hắn a!” Nhất Kiếm trả lời.
“Tiểu đệ đệ.” Ta hỏi Lang Nhân: “Ngươi biết kẻ bắt ca ca ngươi đi lớn lên trông như thế nào không?”
“Lớn lên giống như các ngươi.”
“…” Đối với quái mà nói, người chơi lớn lên đại khái đều chỉ có một bộ dạng đi.
“Vậy ngươi có biết ca ca ngươi bị mang đi nơi nào không?” Nhất Kiếm cũng hỏi.
“Không biết.”
“…” Chỉ có như vậy, chúng ta phải tìm như thế nào.
“Xin các ngươi mang ca ca ta về.” Hắn cầu khẩn, “Hắn theo người kia sẽ gặp bất hạnh. Ca ca ta là Ngự Lôi, ta là Ngự Phong.”
“Ngự Phong, cái tên thật đáng yêu a.” Sa Lợi Diệp cười nói: “Rất thích hợp với ngươi!”
Đáng yêu chỗ nào?
Ta rốt cục biết vì sao nhiệm vụ này lại bị người ta gọi là nhiệm vụ cấp sát thủ. Muốn tìm một người chơi không biết tên cũng không biết đang ở nơi nào… thì cho dù có biết tên Lang Nhân cũng vô dụng, quái vật sau khi bị bắt làm sủng vật, chủ nhân có thể đổi tên cho nó a!
Mò kim nơi đáy biển, ta đau đầu nghĩ.

Liên tục hỏi Ngự Phong mấy vấn đề, đáp án lấy được đều không sai biệt lắm.
“Nhiệm vụ này thật là chẳng hiểu ra sao cả!” Nhất Kiếm nhịn không được oán hận, “Do boss biến thành NPC phát ra thông báo nhiệm vụ, muốn chúng ta tìm một người chơi ngay cả chức nghiệp chủng tộc là gì cũng không biết.”
“Nguyệt đại ca, thế này làm sao mà tìm được a?”
Nguyệt chỉ có cười khổ, “Xem ra, ta đã cấp cho mọi người một chủ ý ôi thiu.”
Tiểu Diệp trừng Nhất Kiếm, nói: “Sẽ không đâu, ngươi cũng không phải cố ý. Đáng ghét nhất chính là cái tên Tiêu Dao Công Tử kia, chiếm sạch hết tất cả nhiệm vụ, chúng ta cũng không có biện pháp a.”
“Nhiệm vụ càng khó, phần thưởng càng tốt.” Vô Cực vỗ vỗ vai Nguyệt an ủi: “Ta cũng không tin có chuyện gì có thể thật sự làm khó được chúng ta.” Khóe miệng giương lên nụ cười tự tin.
“Không sai.” Thiên Các Nhất Phương cũng nói: “Hiện tại đã nói lời nhụt chí thì quá sớm.”
“Nửa Cuộc Đời tên kia login.” Tà Hỏa Hoàng thông báo.
Nhất Kiếm cũng thấy Nửa Cuộc Đời Phong Vân login, nêu lên, “Lão hồ ly kia tìm được đầu mối gì sao?”
Vô Cực hỏi: “Nửa Cuộc Đời, ngươi có tìm được cái gì không?” Hắn hiểu cá tính Nửa Cuộc Đời Phong Vân, nếu như không tìm được gì thì không thể login sớm như vậy.
“Hắc hắc hắc…” Nửa Cuộc Đời Phong Vân đắc ý cười nói: “Chỉ cần ta xuất mã, có chuyện gì làm không xong!”
Nhất Kiếm vội nói: “Dạ dạ dạ! Nửa Cuộc Đời đại ca ngươi lợi hại nhất, mau nói cho chúng ta biết ngươi tra được cái gì đi.”
Nửa Cuộc Đời Phong Vân khua môi múa mép: “Ngươi đã thành tâm thành ý địa đặt câu hỏi, ta sẽ đại phát từ bi nói cho ngươi…” Quả thực là cố ý treo thức ăn trước mặt mọi người.
“Nửa Cuộc Đời!” Vô Cực có điểm mất hứng.
“Được rồi…” Nửa Cuộc Đời Phong Vân cười nói: “Chỉ đùa một chút, lão đại đừng tức giận như vậy mà.”
“Các ngươi nghe qua dong binh đoàn Lam Sắc Hùng Tử chưa?”
“Nghe qua a.” Nhất Kiếm gật đầu: “Hình như là dong binh đoàn đứng hàng thứ ba thứ tư trong Thiên Vận. Như thế nào?”
“Ta trên diễn đàn Thiên Vận Hồng Kông phát hiện đám người bọn họ đang thảo luận nhiệm vụ này, nội dung thoạt nhìn hình như bọn họ tìm được người chơi mang Ngự Lôi đi.”
“Thật vậy chăng!” Sa Lợi Diệp xen mồm: “Là ai? Là ai?”
Nhất Phương nói: “Bọn họ sẽ không quang minh chính đại thảo luận chuyện này trên diễn đàn đi?”
“Không sai.” Nguyệt đồng ý với nhận xét của Nhất Phương, “Loại nhiệm vụ này sẽ không xoát tân, chỉ có thể giải một lần, phần thưởng cũng tốt hơn những nhiệm vụ thông thường, nếu như ta biết đầu mối, cũng sẽ không tùy tiện nói với người khác.”
Không giống những nhiệm vụ lập lại, sẽ có người mang giải pháp làm nhiệm vụ cùng thời gian xoát tân đăng lên diễn đàn.
“Đương nhiên không có, bất quá…”
Nghe Nửa Cuộc Đời Phong Vân nói như vậy, Vô Cực lộ ra nụ cười thản nhiên, nói “Hảo tiểu tử, ngươi xâm nhập trang web tư nhân của bọn họ?”
“Không sai.” Nửa Cuộc Đời Phong Vân cười đến đắc ý, “Cũng là ngươi hiểu ta a!”
Trong game online rất lưu hành trang web tư nhân quân đoàn hoặc công hội sáng lập, để đoàn viên có nơi thảo luận, tìm hiểu tin tức, nhắn lại… có vài trang là mở công khai, có thể cho người chơi khác vào tham quan, một phần còn lại là kiểu phong bế, cần phải có mật mã tài có thể tiến nhập. Mà trang web của Lam sắc Hùng Tử dong binh đoàn chính là kiểu phong bế.
Nửa Cuộc Đời Phong Vân đương nhiên không có mật mã, hắn là dùng cách xâm nhập, cũng là cái gọi là hacker.
“Ta cũng không biết Nửa Cuộc Đời đại ca biết làm hacker ni! Thật là lợi hại nha.” Sa Lợi Diệp sùng bái nhìn Nửa Cuộc Đời Phong Vân.
“Tiểu Diệp, còn rất nhiều chuyện nàng chưa biết đâu.” Nửa Cuộc Đời vui vẻ nói: “Ta vẫn còn rất nhiều chỗ lợi hại…”
“Nửa Cuộc Đời…” Vô Cực lập tức cắt đứt hắn tự say mê.”Nói trọng điểm!”
“Hắc hắc hắc… Đắc ý chút chút thôi mà.”
Mọi người nghĩ thầm: đâu chỉ là chút chút, căn bản là quá mức rồi đấy!
Nếu như Vô Cực bọn họ trở về thành, nhất định hội thấy Nửa Cuộc Đời Phong Vân cười đến rất vênh váo. Kỳ thực hắn đắc ý nhất cũng không phải tìm được đầu môi liên quan đến nhiệm vụ, mà là buổi trưa khi nói cho Vô Cực biết hắn gặp được Nguyệt trên trang thảo luận thì Vô Cực lập tức bày ra biểu tình thất vọng khó nén, nhìn vậy trong lòng hắn có hai chữ — thích a!
“Ta phát hiện Lam Sắc Hùng Tử dong binh đoàn đã hai lần tiếp nhận nhiệm vụ này…”
“Tiếp hai lần!” Nhất Kiếm kinh ngạc: “Bọn họ thật đúng là chưa từ bỏ ý định a.”
Vô Cực lạnh lùng địa trừng Nhất Kiếm Thiên Hạ, nói: “Tiếp tục.”
“Lần đầu tiên bọn họ xuất động toàn bộ phân minh đoàn viên, cũng hơn một trăm người, thẳng đến khi nhiệm vụ hết thời gian hạn định, vẫn không tìm được.”
Đoàn lớn có một chỗ tốt, chính là có một một đống nhân thủ phó đoàn có thể vận dụng, không giống Ngân Chi Vô bọn họ quanh qua quảnh lại chỉ có mười người, ai bảo đoàn trưởng đại nhân của bọn họ không cần chế độ chi nhánh làm chi.
Nửa Cuộc Đời Phong Vân tiêp tục nói: “Bọn họ chưa từ bỏ ý định, lại tiếp nhận nhiệm vụ một lần nữa, lần này rốt cục tìm được người kia, nghe nói bọn họ còn cùng sngười nọ đánh một hồi.”
“Đánh một hồi?” Nhất Kiếm nhịn không được đầy bụng nghi vấn muốn xen mồm, đương nhiên lần thứ hai lọt mắt lạnh của Vô Cực.
“Hình như là người kia không chịu thả Ngự Lôi, nói một hồi rồi đánh nhau. Đoàn viên Lam Sắc Hùng Tử cho rằng giết chết người chơi kai thì nhiệm vụ có thể hoàn thành, không nghĩ tới vẫn là thất bại.”
“Vậy phải làm như thế nào?” Nguyệt cũng nhịn không được hỏi.
Bất quá lần này Vô Cực thật không có thưởng cho y cái mắt lạnh, Nhất Kiếm Thiên Hạ chui vào góc ca cẩm lão đại không công bằng.
“Không biết.” Nửa Cuộc Đời Phong Vân rất thẳng thắn nói: “Bất quá ta nghĩ đoàn bọn hắn cũng không biết làm sao đi.”
“Người chơi kia tên là gì?” Vô Cực hỏi.
“Cái này…” Thanh âm Nửa Cuộc Đời Phong Vân nghe như là đang cười khổ.
“Không thể nào không biết đi.” Sa Lợi Diệp nói: “Bọn họ không phải đã từng đánh nhau sao? PK sẽ hiển thị ID người công kích a!”
Nửa Cuộc Đời Phong Vân bất đắc dĩ thở dài: “Vấn đề ở chỗ… đối phương không đánh trả.”
“Đúng nha! Nếu công kích mới có thể hiển thị ID đối thủ, thế nhưng làm gì có ai bị đánh mà không đánh trả lại chứ?” Nhất Kiếm lớn tiếng: “Muốn bị tươi sống đánh chết á!”
Tuy rằng PK tử vong sẽ không rớt cấp, thế nhưng chết vẫn rất là đau…
“Cho nên những người đó cảm thấy xấu hổ, mới buông tha nhiệm vụ này.”
“Nếu như là ta cũng sẽ buông tha.” Vô Cực nói: “Không có manh mối khác sao?”
“Đúng vậy, như vậy căn bản không tính là manh mối đi.” Nhất Kiếm nhụt chí: “Vẫn chẳng rõ ràng gì hết.”
“Kỳ thực…” Nửa Cuộc Đời Phong Vân thần bí hề hề nói: “Còn có một nhóm người khác từng tiếp xúc với người chơi kia, bất quá còn chưa giao thủ đã để hắn chạy thoát.”
Với cá tính Nửa Cuộc Đời Phong Vân không có khả năng bắn tên mà không có mục tiêu, hắn nói như vậy nhất định là có lý do của hắn, lẽ nào…
“Ý của ngươi là…” Nguyệt thử thăm dò: “Hai nhóm người kia gặp người chơi đó ở cùng một nơi?”
“Không sai!” Nửa Cuộc Đời cười nói: “Tiểu Nguyệt thật thông minh.”
Lúc này, Vô Cực thật lâu vẫn chưa lên tiếng mới mở miệng nói: “Ngươi chỉ cần nói thẳng có thể tìm được người kia ở nơi nào là được rồi.” Vô Cực khoanh tay trước ngực, lam mâu mị mị, biểu hiện hắn đã nghe phiền Nửa Cuộc Đời Phong Vân cứ nói lời vô nghĩa hết bài này tới bài khác.
“Nửa Cuộc Đời, ngươi nói mau, bọn họ gặp người kia ở đâu.” Nguyệt nhanh chóng nhảy ra hoà giải.
“Là ở…”
Vô Cực hối thúc: “Ở đâu?”
“Ở… Vô hạn thành…”
Mọi người kinh ngạc kêu lên: “Cái gì!”
“Nguyên lai là ở Vô Hạn thành a!” Vô Cực ngữ khí đặc biệt ôn hòa, “Thật đúng là khổ cực ngươi.”
“Sẽ không, ta cũng là một phần tử của đoàn, tuyệt không khổ cực.” Nửa Cuộc Đời Phong Vân giả ý nói.
“Đừng nói như vậy, ta muốn hảo hảo cảm tạ ngươi mới đúng…”
Hai con hồ ly cãi nhau…
Một người chơi nếu như thường xuyên lui tới một thành phố, nếu không phải đem thành thị đó làm điểm tiếp tế, thì chính là thành dân của thành phố đó.
Khu luyện công phụ cận Vô Hạn thành, đại thể đều là quái từ 60 đến 90 cấp, người chơi có thể thu phục Lang Nhân hoặc là dám luyện công ở Lang huyệt, đẳng cấp ít nhất cũng phải trên dưới 100, vậy không có khả năng chọn Vô Hạn thành làm điểm tiếp tế ( bởi vì ngồi mã xa mất thời gian đi lại, cho nên phần lớn người chơi đều chọn thành thị gần điểm luyện công làm nơi tiếp tế. )
Cho nên kết quả thảo luận là, tên kia phải là thành dân của Vô Hạn thành. Tuy rằng muốn tìm một người trong hơn một ngàn thành dân cũng không phải chuyện dễ dàng, bất quá cũng đơn giản hơn một chút.
Trở về thành, Vô Cực nói với mọi người: “Tuy rằng không xác định hai nhóm người kia gặp người kia ở Vô Hạn thành có phải trùng hợp hay không, chúng ta cũng phải giả thiết người nọ là thành dân Vô Hạn thành mà tìm kiếm xem sao. Dù sao, này cũng là manh mối duy nhất chúng ta có thể nắm lấy.”
Sa Lợi Diệp gật đầu: “Cũng cũng chỉ có thể như vậy!”
“Ân!” Nguyệt cũng gật đầu: “Chúng ta hỏi thăm một vòng trong thành trước.”
“Hỏi thăm như thế nào?” Nhất Kiếm hỏi: “Đối phương tròn hay dẹp cũng không biết.”
“Hỏi con hồ ly kia.” Vô Cực trực tiếp chỉ tên, hắn cho rằng Nửa Cuộc Đời Phong Vân hẳn là tra được diện mạo đối phương.
“Chúng ta không cần ăn ý như vậy có được không? Như vậy một xíu kinh hỉ cũng không có.” Nửa Cuộc Đời oán giận.
Hắn và Vô Cực quen biết vài chục năm, đến mức chỉ cần há miệng là Vô Cực biết ngay hắn muốn nói gì.
“Lam Sắc Hùng Tử có nhắn lại, đối phương là một nam hắc yêu, bất quá màu da tương đối trắng, mặt búp bê, cao khoảng một met sáu, thoạt nhìn giống như một tiểu hài tử, còn có một mái tóc bạc dài chấm đất.”
“Không thấy hắn dùng qua kỹ năng, cho nên không rõ chức nghiệp, bất quá đối phương mặc pháp bào, hẳn là hệ tinh thần.” Nửa Cuộc Đời Phong Vân giống như học thuộc lòng mà thao thao bất tuyệt: “Mà Lang Nhân kia hình như là một đầu đại lang lam tử sắc. Đại khái như vậy.”
“Thật tỉ mỉ nha.” Sa Lợi Diệp khen: “Chúng ta ở trong thành hỏi thăm xem đi.”
“Chúng ta phân công nhau đến thương điếm trong thành hỏi thăm, Nửa Cuộc Đời ngươi đi kiểm tra danh sách người chơi ở khu dân cư.”
“Cái gì! Trong thành chí ít có trên tám trăm người có phòng ốc, phải tra tới khi nào a!”
Không để ý tới Nửa Cuộc Đời oán giận, Vô Cực tiếp tục phân phối nhiệm vụ cho mọi người.
Chờ Vô Cực phân phối xong, Nguyệt nói với mọi người: “Không cần phải nói chuyện trên kênh chung, chúng ta dùng kênh tần trò chuyện.”
“Được.” Sa Lợi Diệp đáp.
“Đóng.” Nhất Kiếm cũng nói: “Đến thương điếm thì kênh chung nhảy nhanh ác.”
Vô Cực gật đầu: “Được rồi, mọi người giải tán đi.”

Liên tục hỏi qua hơn mười công độc sinh làm việc ở thương điếm, ai cũng không có ấn tượng với người ta miêu tả.
Không có khả năng a, cho dù đối phương không đến thương điếm mua trang bị, cũng không thể không đi mua dược thủy, không bổ sung độ bão thực. Lẽ nào chúng ta đã đoán sai, bằng không một người mang theo đầu đại lang lam tử sắc lớn như vậy, sao không có ai từng gặp qua? Hay là hắn thu sủng vật lại?
Nói đến sủng vật, ta hình như đã lâu không cho Bạch Vũ ăn, sủng vật đói lâu cũng sẽ tử vong ( bình thường là giảm độ trung thành, bất quá, sủng vật khế ước trung thành cố định một trăm sẽ không thay đổi, cho nên nếu quá lâu không cho nó ăn, nó sẽ trực tiếp chết cho ngươi xem. )
Ta gọi Bạch Vũ ra, mang nó đến thương điếm sủng vật mua thức ăn.
Vừa vào thương điếm, lão bản liền mặt mày hớn hở chào ta: “Hoan nghênh quang lâm.”
Ta để Bạch Vũ tự chọn loại thức ăn mình thích.
Bạch Vũ bay lên quầy hàng, dùng chiếc mỏ sắc nhọn mổ lên một loại thức ăn cho hệ động vật (1).
“Ta muốn năm tổ ( một tổ 21 cái ) thức ăn cao cấp hệ động vật.” Ta chỉ vào loại Bạch Vũ chọn.
“Lập tức đến…”
Mua xong thức ăn sủng vật, ta lập tức đút cho Bạch Vũ. Liếc nhìn bộ dạng nó ăn như hổ đói, nói vậy nó thật sự đã bị ta bỏ đói rất lâu.
Lúc này, có người đẩy cửa vào. Từ góc độ ta ngồi chồm hổm trên mặt đất, thấy một đôi giầy cùng bốn chân thú, hẳn là một người chơi mang ái sủng của mình đến chọn thức ăn.
“Cho ta hai mươi tổ thức ăn cao cấp hệ hình người.”
Hệ hình người? Không phải hệ động vật sao?
Lẽ nào đối phương còn có nuôi sủng vật hệ hình người? Ta tò mò hướng tầm mắt lên.
Chỉ thấy người nọ mặc pháp bào bạch sắc, một đầu tóc bạc dài đến mắt cá chân, bên cạnh còn theo sát một đại lang lam tử sắc.
Sẽ không… trùng hợp như vậy đi!
“Ngự Lôi!” Ta nhìn tên gọi biểu thị trên đầu sủng vật, không cẩn thận kinh hô ra tiếng.
Đối phương vừa nghe thấy, lập tức mang theo Ngự Lôi chạy ra khỏi thương điếm sủng vật.
Ta cũng lập tức nhảy lên Bạch Vũ cấp tốc đuổi theo.
—-
1. Thức ăn sủng vật chia làm bốn loại: hệ động vật, hệ thực vật, hệ hình người, hệ đặc thù. Mỗi loại đều không giống nhau ( tỷ như động vật hệ có thịt cá, thịt khối, hoa quả, vân vân).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.