Sau khi đám giả khỏa Tiêu Dao Công Tử ly khai, chúng ta tiếp tục luyện công ở Tử Trúc Lâm, đánh Tiểu Thiến.
Đánh rồi lại đánh, bất tri bất giác sắc trời đã từ từ tối sầm xuống. Lúc này, ta đột nhiên mở miệng.
“Các vị, ta muốn về thành trước.”
“Làm sao vậy?” Tuyết Ngữ hỏi: “Không phải đang luyện rất tốt sao?”
“Đúng vậy.” Cái Gương vuốt vuốt mái tóc dài ngân lam sắc của mình, hỏi tiếp, “Sao lại về sớm thế?”
“Bởi vì…” Ta có thể không trả lời sao? “Đã tối rồi…”
“Ác… Ngươi là sợ cái kia đi.” Hiểu cười đến xấu xa, nói xong đưa hai tay ra rũ xuống trước ngực, làm ra động tác chiêu bài của ‘cái kia’.
“Cái kia?” Phiền Toàn khó hiểu hỏi lại.
Chính là ‘cái kia’ a –
“Cũng không phải thật, không cần sợ đâu.” Tuyết Ngữ hiểu động tác kia là chỉ cái gì, ôn nhu trấn an.
Ta đương nhiên biết không phải thật a! Thế nhưng nếu ngươi bị nhốt trong Vong Linh Sơn Cốc cả đêm, ngươi cũng sẽ sợ cái kia đó!
Trong lòng ta âm thầm rên rỉ. Cái kia trong Thiên Vận so với cái kia trong đời thật còn đáng sợ hơn.
“Yên tâm, ta sẽ bảo hộ Nguyệt Nguyệt đích.” Hiểu vỗ ngực.
Ta mặc kệ ngươi.
“Ta phải về.” Nói xong, liền gọi Bạch Vũ ra, cũng không quay đầu lại chạy thẳng đến khu an toàn.
Vừa mới trở lại Ngân Chi Vô Hạn thành, nhận được tin Vô Cực bọn họ đã trở về thành, muốn ta về thành chủ thất tập hợp.
Một mạch chạy tới thành chủ thất, ta đã bị cảnh tượng trước mắt dọa nhảy dựng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-van-online/1349175/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.