” Ngươi ở chỗ này chờ trước……” Kiều Tuyết nói với Hách Lăng xong đi xuyên qua bạch quang hướng đến nhà gỗ.
Hách Lăng lấy tay chạm vào tầng bạch quang kia, phát hiện tầng bạch quang này giống như một bức tường trong suốt. Vì sao nàng có thể đi xuyên qua? Chẳng lẽ phàm nhân không thể đi xuyên qua bức tường này?
” Thiên nhi, còn chưa nghỉ ngơi?” Kiều Tuyết đi vào phòng ở thấy Thiên nhi nằm bên sườn giường đọc sách.
” Nương……” Tuyết Thiên buông quyển sách trên tay ngồi dậy.
” Thiên nhi, có người muốn gặp con……” Kiều Tuyết ngồi bên cạnh hắn.
” Ai?” Ở trong này còn có ai gặp mình? Thái Thượng Lão Quân sao?
” Đi xem sẽ biết, ở bên ngoài.”
Tuyết Thiên mặc áo choàng vào, đẩy cửa gỗ ra liền thấy người kia đứng bên ngoài bạch quang.
” Hách…… Hách Lăng!” Tuyết Thiên nhằm về phía y mà đi, không phải là mơ! Là thật!
Hách Lăng nghe được thanh âm kia, thấy được ca ca mà mình tưởng niệm đã lâu, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
” Ca ca!”
Tuyết Thiên đứng ở trước mặt Hách Lăng nhưng Hách Lăng không có cách nào đi xuyên qua bức tường này mà ôm hắn.
” Hách Lăng……ta rất nhớ ngươi.” Hai tay Tuyết Thiên đặt trên bạch quang, nước mắt đã theo hai gò má chảy xuống. Hách Lăng, ngươi có biết ta rất nhớ ngươi không? Mỗi ngày đều hy vọng có thể trở lại bên cạnh ngươi, hy vọng xa vời có thể gặp ngươi, một lần thôi cũng được! Rốt cục……
” Thật sự là ngươi sao, ca ca……” Hách Lăng cách tầng bạch quang, hai tay để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tuyet/127854/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.