Hách Lăng chưa từng ngủ an ổn như vậy, buổi sáng mở to mắt, phát hiện bên cạnh mình đã không còn ai, sờ sờ vị trí bên người, hảo lạnh, chẳng lẽ đêm qua là mộng xuân? Chăn cũng đắp hảo, Hách Lăng ngửi tay của mình, cũng không có mùi gì, thật là mộng xuân a! Nhưng …… cái loại xúc cảm trong tay như muốn bùng nổ, cảm giác rất chân thật, thiên a! Hách Lăng bất đắc dĩ lui vào chăn trùm đầu một lần nữa hồi tưởng lại cái cảm giác ấy, thực chân thật……
“Tỉnh rồi sao? Đi ăn điểm tâm……” Ngoài cửa Tuyết Thiên gõ gõ nói.
Tuyết Thiên thấy nửa ngày bên trong không có thanh âm, đơn giản đẩy cửa ra đi vào. Thấy Hách Lăng chui trong ổ chăn không nhúc nhích, còn chưa tỉnh? Có phải tối hôm qua tiêu hao quá nhiều thể lực hay không.
“Hách Lăng, dậy đi, phụ thân và nhị nương chờ ngươi ăn cơm.” Tuyết Thiên ôn nhu đẩy chăn.
“Ta không thoải mái, không muốn dậy.” Hách Lăng ở trong chăn rầu rĩ nói.
“Đêm qua lạnh sao? Nói ngươi đắp chăn ngủ mà không nghe!” Tuyết Thiên bất đắc dĩ nói.
“Đêm qua?” Hách Lăng thông minh bừng tỉnh đại ngộ, vậy không phải mộng sao?
“Như thế nào? Mất trí nhớ a?” Tuyết Thiên cười truê ngươi nói, người này mới sáng sớm nghĩ cái gì a?
“Không có! Như thế nào lại mất!” Hách Lăng từ trong chăn đi ra cười nói. Chỉ biết đó không phải mộng!
“Đứa ngốc, mau đứng lên ăn điểm tâm.” Tuyết Thiên sờ sờ cái đầu hỗn độn của Hách Lăng.
“Ca ca sáng sớm đã dậy rồi sao?” Hách Lăng kéo Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tuyet/127850/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.