Đông Phương Úc Khanh vốn có ý định đi đón Hoa Thiên Tuyết, nhưng không ngờ lại bị chút việc kéo chân, cho đến khi hắn tìm đến Bạch Đỉnh Sơn thì người đã không còn ở đó. Trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng nghĩ đến tương lai sắp tới xảy ra, Đông Phương Úc Khanh lại nâng lên tinh thần.
Kế hoạch đã trù tính lâu như vậy, cũng không thể vì chút chuyện này mà dẫn lửa thiêu thân được.
Nghĩ đến những người còn lại, nhất là Bạch Tử Họa và Sát Thiên Mạch, Đông Phương Úc Khanh lại nhíu mày.
Hai kẻ kia quả nhiên vẫn là đối tượng phiền phức nhất.
*
*
*
Không biết những suy nghĩ của Đông Phương Úc Khanh, Hoa Thiên Tuyết hiện tại đang đứng trên cao nhìn xuống Tuyệt Tình Điện, cảm nhận trong không khí khí tức quen thuộc cùng với quang cảnh đã lâu không thấy, khóe môi hơi câu lên, trong đêm đen ánh lên vẻ tà mị chớp nhoáng.
Sư phụ thân ái, đồ nhi trở về rồi....
Mà cùng lúc đó, Bạch Tử Họa vốn đang nhắm mắt bỗng tỉnh lại, nhanh chóng ngồi dậy, chỉ thấy mấy giây sau, trước mặt Hoa Thiên Tuyết đã xuất hiện một bóng trắng.
Bạch Tử Họa vẫn như ngày nào, một bộ băng sơn nhân cấm dục làm Hoa Thiên Tuyết cảm thán không thôi. Người kia ba ngàn tóc đen lưu động, không gió mà bay. Đôi ngươi đen so với lưu tinh trên trời còn muốn đẹp hơn, trong đó ẩn ẩn kích động và phẫn nộ. Đôi môi mỏng mím chặt tỏ rõ tâm tình hiện tại. Nhìn Bạch Tử Họa, Hoa Thiên Tuyết mỉm cười, giọng nói do trưởng thành mà bớt chút non nớt.
- Tiểu Bạch, ta đã trở về.
- Đi lâu như thế, còn biết trở về sao? - Khác với tính cách lạnh lùng lạnh nhạt thường ngày, Bạch Tử Họa hỏi ngược lại Hoa Thiên Tuyết.
Biết mình đuối lý, Hoa Thiên Tuyết cũng không tranh cãi với hắn, vì vậy trước hết mở miệng xin lỗi: - Tiểu Bạch, là ta không tốt, biến mất cũng không có thông báo qua cho ngươi. Lần sau nhất định sẽ không xảy ra sự tình này nữa.
Bạch Tử Họa mím môi, há miệng định hỏi nàng còn muốn có lần sau nhưng lại thôi, cuối cùng cũng chỉ nhẹ giọng nói: - Không có lần sau.
Hoa Thiên Tuyết cười như mèo cười với chuột: - Quả nhiên Tiểu Bạch tốt nhất!
- Đừng vuốt mông ngựa, trở về nghỉ ngơi, sáng mai đến thư phòng gặp ta.
Bạch Tử Họa nói xong, bóng dáng liền biến mất, để lại mình Hoa Thiên Tuyết trên không. Nhìn nhìn theo hướng người kia ly khai, Hoa Thiên Tuyết cười càng sáng lạn hơn, trong lòng nhuyễn một mảnh, vâng lời Bạch Tử Họa về phòng nghỉ ngơi.
Bạch Tử Họa trở lại trong phòng, ngón tay hơi run run, miễn cưỡng cả đêm không ngủ.
Sáng ra Trường Lưu Sơn phải nói là sôi động hơn so với thường ngày. Mọi đệ tử Trường Lưu đều biết vị đệ tử của chưởng môn đã trở lại. Bởi vì sáng ra đã nghe thấy trên Tham Lam Điện vang lên tiếng hét quen thuộc đã lâu rồi chưa nghe thấy của Thế Tôn Ma Nghiêm.
Quả nhiên là đồ đệ của chưởng môn, cách thông báo sự trở lại cũng thật khác người.
Mà người trong lời bàn tán của mọi người, vị đệ tử của chưởng môn Hoa Thiên Tuyết, vị thiên tài khác người của Tiên giới đang nửa nằm nửa ngồi trong Tiêu Hồn Điện, một chân đè lên đầu Bạch Bạch, một tay liên tục để nho vào miệng, một tay cầm sách, quả nhiên là đang trong trạng thái nghỉ ngơi thảnh thơi. Mà Bạch Bạch đáng thương bị mama nhà mình ném cho cái chú cấm thanh, uất ức dùng sức trừng mắt người vô lương tâm nào đó. Còn vị chủ nhân của Tiêu Hồn Điện, Nho Tôn Sênh Tiêu Mặc lại đang tức giận cộng thêm bất đắc dĩ cùng vui mừng nhìn người đã biến mất trong một thời gian dài kia.
- Mới trở lại ngươi đã cho sư huynh một kinh hỉ như vậy, không sợ huynh ấy đem ngươi đánh sao?
Hoa Thiên Tuyết mắt cũng không thèm nâng, bĩu môi: - Không phải cũng chỉ muốn thông báo cho hắn ta đã trở về sao? Ai kêu hắn lôi pháp bảo ra muốn bắt ta, còn luôn miệng mắng ta là yêu nghiệt phương nào muốn gây náo loạn ở Trường Lưu, còn nói muốn cho Tiểu Bạch thanh trừ ta. Chẳng lẽ ta giờ dọa người lắm sao?
Ngươi nghĩ mình không dọa người chắc? Sênh Tiêu Mặc thầm than. Hoa Thiên Tuyết mất tích một thời gian dài, tự dưng trở về, khuôn mặt và thân hình do trưởng thành mà có chút thay đổi. Hồi xưa nhìn Hoa Thiên Tuyết và Hoa Thiên Cốt người ta liền lập tức nhìn ra hai người là song sinh, nhưng giờ thì thành ra Hoa Thiên Tuyết là tỷ tỷ của Hoa Thiên Cốt, dáng người so với Hoa Thiên Cốt nha đầu kia còn muốn cao hơn nửa cái đầu, khuôn mặt còn trưởng thành, sắp đem chút trẻ con còn lại vứt đi rồi. Giờ hai người mà đi với nhau thì thể nào cũng bị nhầm lẫn. Nhớ tới khuôn mặt của Hoa Thiên Tuyết, Sênh Tiêu Mặc kì lạ hỏi:
- Tại sao ngươi đã có tiên thân những vẫn lớn lên còn Thiên Cốt thì không?
Ngón tay đang lật sách của Hoa Thiên Tuyết khẽ ngừng lại, không chút để ý nói: - Chắc là do ta ăn nhầm linh quả gì đó rồi. Dù sao chỗ ta tu luyện cũng có khá nhiều thứ kì quặc.
Sênh Tiêu Mặc một đối mắt hồ ly híp lại, phe phẩy quạt, cười cười vô cùng... đáng đánh. Ít nhất trong mắt Hoa Thiên Tuyết hiện giờ là như vậy. Thấy trong mắt Hoa Thiên Tuyết hiện ra một số ý tứ muốn dùng bạo lực, Sênh Tiêu Mặc lập tức chuyển chủ đề.
- Hôm qua ngươi trở về, nhị sư huynh nói sao?
- Ngươi đoán xem? - Hoa Thiên Tuyết ẩn ý hỏi, sau đó phất tay áo, đem Bạch Bạch vẫn bị mình đè ép ôm lên, nhanh chóng rời khỏi Tiêu Hồn Điện. Vốn ban đầu định về Tuyệt Tình Điện, nhưng khi nhìn thấy Nghê Mạn Thiên và Sóc Phong đang nói gì đó với Nghê Mạn Quân, Hoa Thiên Tuyết lại đổi ý, ngự vân đến chỗ hai người.
- Thiên Tuyết? - Nghê Mạn Thiên nhìn thấy Hoa Thiên Tuyết, có chút nghi hoặc hỏi: - Không phải ngươi hiện tại nên ở Tuyệt Tình Điện với Hoa Thiên Cốt sao?
Hoa Thiên Tuyết cười hì hì, nhìn liếc qua Nghê Mạn Thiên. Quả nhiên là mỹ nữ, trưởng thành lên quả thực chính là vưu vật. Nhìn cái dáng người lồi lõm, đôi môi không tô mà đỏ kìa, quả thực làm người ta muốn... khụ khụ, quá đà. Hoa Thiên Tuyết khẽ ho một tiếng: - Cốt Đầu đang tu luyện, ta không muốn làm phiền nàng, đi ngang qua nhìn thấy các ngươi nên xuống xem xem.
Nghê Mạn Quân nhìn thấy Hoa Thiên Tuyết, quả nhiên như thấy cừu nhân, ánh mắt ánh lên tia ghen ghét cùng không cam lòng, lập tức mở miệng trào phúng.
- Nhìn xem ai đây? Không phải là thiên tài của Trường Lưu sao? Nghe nói đi ra ngoài ru luyện giờ mới về? Ngay cả tiên thân cũng luyện không xong sao?
Không thể trách Nghê Mạn Quân hiểu lầm được. Người đã tu thành tiên thân thì sẽ không lớn lên, mà dung mạo của Hoa Thiên Tuyết làm rất nhiều người muốn hiểu lầm. Nếu không phải Tam Tôn biết thực lực của nàng thì cũng sẽ tưởng nàng chưa tu được tiên thân đấy.
Đối với Hoa Thiên Tuyết, Nghê Mạn Quân chỉ là một nhân vật không đáng để xem trọng. Nhìn nàng ta hiện giờ cũng không được tốt đẹp mấy. Ở với Lạc Thập Nhất thì bị Nghê Mạn Thiên ngăn cản, về thực lực cũng không bằng một nửa của Sóc Phong, lại không hòa đồng với người khác. Hoa Thiên Tuyết tỏ vẻ: Quả nhiên không phải là muội muội của Lạc sư huynh rồi.
Nói về chuyện đã gần như bị quên lãng này, Hoa Thiên Tuyết lại nhớ đến cái tình cảnh thảm thương của bản thân lúc đó. Vì muốn xem xem ai là muội muội của Lạc sư huynh, nàng gần như đem hết tất cả mọi cách để sử dụng, chịu biết bao ủy khuất cùng khổ sở (?) cuối cùng cũng đợi được Đông Phương Úc Khanh đem về tin tốt - Nghê Mạn Thiên mới là muội muội của Lạc Thập Nhất. Sau đó... Hoa Thiên Tuyết mới hiểu được muội khống cái gì, đều là nhảm nhí. Bị hai người Lạc Thập Nhất và Nghê Mạn Thiên ngày ngày một màn huynh muội chỉ hận không thể 24/24 ở bên nhau bù đắp lại những ngày tháng đã bỏ lỡ nhau làm mù mắt, Hoa Thiên Tuyết lại lần nữa tỏ vẻ: Muội khống cái gì, vẫn là đại ca tốt nhất!
Nghê Mạn Thiên nghe Nghê Mạn Quân nói xong, cười lạnh: - Đúng là ếch ngồi đáy giếng, ngay cả thiên tài hay phế vật cũng không biết phân vân, hèn gì thực lực mãi không thấy tăng tiến. - Cho dù Hoa Thiên Tuyết bên ngoài quả thật khiến người khác lầm tưởng nàng chưa tu được tiên thân nhưng đối với một Nghê Mạn Thiên sùng bái Hoa Thiên Tuyết, nàng chỉ có thể suy nghĩ đến trường hợp Hoa Thiên Tuyết chắc chắn đã ăn phải gì đó mới khiến bản thân như vậy. Không thể không nói, Nghê đại tỷ tỷ, tỷ đã sờ được chân tướng lời nói dối của Hoa Thiên Tuyết rồi đấy.
Nghê Mạn Quân ghét nhất chính là cái biểu tình này của Nghê Mạn Thiên. Vì cái gì rõ ràng là người cùng tộc, Nghê Mạn Thiên lại luôn giúp đỡ người ngoài chèn ép nàng? Mà người ngoài này lại còn là người mà nàng ghét nhất - Hoa Thiên Tuyết. Lạc sư huynh tốt với nàng ta, Tôn Thượng tốt với nàng ta, Sóc Phong tốt với nàng ta, nàng ta còn có một sủng vật dễ thương ngày nào cũng bán manh như vậy, thực lực còn tốt như vậy, quả thực đã khiến nàng ghen tỵ mờ mắt. Tại sao Hoa Thiên Tuyết mệnh lại tốt như vậy?
Nếu như Hoa Thiên Tuyết biết suy nghĩ của Nghê Mạn Quân, khẳng định đã cười trào phúng nói: " Quả nhiên là loại người chỉ biết ghen ghét thành quả của người khác "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]