Đông Phương Úc Khanhđối với việc Hoa Thiên Tuyết biết thân phận của mình cũng không ngạcnhiên lắm, dù sao thì hắn cũng không có ý định giấu nàng, vả lại mộtngười thông minh như nàng chắc chắn sẽ đoán được. Hắn vuốt vuốt mái tócđen dài của nàng, mỉm cười: - Bạch Bạch là vô tình trong 1 lần tạo ralinh trùng bị 1 giọt máu của thượng cổ thần thú rơi vào. Sau đó, cho dùta dùng cách gì cũng không mở được nó, lúc đầu chỉ định tặng nàng chovui, ai dè nàng lại có thể...
- Ha ha, vậy thì huynh lỗ vốn rồi.
- Không sao, lỗ trong tay nàng thì không mất mát gì hết.
- Đông Phương...
- Hửm?
- Ta mệt mỏi, cho ta dựa vào chút nhé...
- Ừm.
- Lòng của huynh, sau này nếu ta mệt mỏi cũng cho ta dựa vào nhé...
- Ừm.
- Đông Phương...
- Ừ.
- Có huynh thật tốt...
Đối với một người đến từ dị giới như Hoa Thiên Tuyết, thế giới này nàngthực cô độc, cái gì cũng phải tự dành lấy bằng sức mạnh của bản thân, cả gia đình họ Hoa đều chỉ dựa vào nàng cả, mỗi đêm lạnh giá, cũng chỉ cóphụ thân đem lò sưởi ấm trái tim nàng, Cốt Đầu quá trẻ con lại có tínhnhát gan, chỉ biết dựa dẫm vào nàng, mệt mỏi như vậy, từ tinh thần lẫnthể xác luôn trong tình trạng không hoàn toàn thoải mái. Vả lại nàngbiết trong lòng Cốt Đầu luôn có một khoảng cách với nàng, cho dù nàng ấy dựa dẫm vào nàng như thế thì đó cũng chỉ là dựa dẫm mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tuyet-truyen-ky/2326594/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.