Đến được Mao Sơn vàongày hôm sau, Hoa Thiên Tuyết đối với tốc độ này của bản thân vẫn chưaquá hài lòng. Thứ nàng cần bây giờ chính là sức mạnh, nàng muốn nâng cao sức mạnh của bản thân, chỉ có vậy sau này lỡ như đúng trong nguyên tácCốt Đầu có gặp chuyện gì thì bản thân nàng cũng đủ cường đại để bảo vệnàng ấy.
Hoa Thiên Tuyết từ trên không bay xuống. Quả chuông lớn ở đại điện gõ liên tiếp 12 hồi. Hoa Thiên Tuyết lẳng lặng nhìn hàng ngànđệ tử đang quỳ chật cứng trước Cửu Tiêu Vạn Phúc Cung, cái hố to ở trước quảng trường đã được san lấp vô cùng kĩ càng, toàn bộ hài cốt cũng được đem đi chôn cất đàng hoàng đầy đủ.
Bạch Bạch từu vai leo thẳnglên đầu Hoa Thiên Tuyết làm nàng trông cứ như đang đội một chiếc mũ lông màu trắng. Bạch Bạch thích thú nhìn đám người đang quỳ, cao hứng cứ như họ đang bái nó vậy.
Tiếng chuông vừa dứt, đột nhiên một tiếng hô từ dưới vang lên: - CUNG NGHÊNH CHƯỞNG MÔN VỀ NÚI!!!! - Giọng nói nhưsét đánh vang dội nhưng Hoa Thiên Tuyết lại không thèm để ý. Ở kiếptrước dưới quyền của nàng có tới tận mấy tỉ người, so với mấy vạn mấyngàn người ở đây thì hoàn toàn không thể đem ra so sánh.
Nàng nhẹ nhàng bước từ từ lên ghế chưởng môn, lạnh nhạt nhìn xuống dưới, tựa như một vị thần cao cao tại thượng.
Người tham kiến kéo đến không ngừng, từ các sư thúc trưởng lão của Mao Sơncho đến các vị khách thuộc môn phái khác. Hoa Thiên Tuyết biết, họ cănbản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tuyet-truyen-ky/2326586/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.