Tuyết về tới nhà thì mọi người cũng đã ngồi vào bàn chuẩn bị bữa tối. Thấy dáng vẻ mệt mỏi của con, ông Phú không hỏi cô mà quay sang bắt chuyện với Thiên. Anh chỉ kể đại khái là vừa đi thăm Linh ở bệnh viện về.
Trong bữa cơm, ông Phú nhắc cả nhà về việc cuối tuần là ngày giỗ của ông nội, dù có bận gì thì cũng sắp xếp đến dự. Cả nhà đề cung kính đáp lời.
“Thiên, con cũng đến đi, lâu rồi con chưa gặp ông”.
Lời ông Phú ôn tồn nhưng chất chứa nỗi buồn man mác. Thiên cũng thấy chạnh lòng, cậu tự trách bản thân đã liên lụy đến Trần gia. Ông Hưng từng là người thầy, người ông mà cả kiếp người này anh mãi tôn kính khắc cốt ghi tâm.
Không khí buồn thương xâm chiếm cả nhà của Tuyết. Ai nấy đều lặng lẽ dùng cho xong bữa rồi trở về sắp xếp công việc của chính mình.
Tuyết không vội về phòng, cô đi ra đình viện ngoài vườn ngồi hóng mát. Cô nhớ ông rất nhiều, nhớ bác Ba, bác Tư, và những người anh họ đã bỏ mạng trong đêm hôm đó. Nếu ngày đó, cô không hiếu thắng, không nhất quyết đòi làm rõ trắng đen thì liệu rằng có thể thay đổi kết cục hay không.
Thiên cũng đi ra vườn nhưng anh không lại chỗ Tuyết ngồi mà lặng lẽ đứng ở góc sân chăm chú nhìn cô. Vẫn là ánh mắt dõi theo, say đắm, nhưng lại có chút e dè, như thể không dám mạo phạm đến vị thiên kim tiểu thư mà anh mến mộ. (1
Ông Phú đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tuyet-an/3678540/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.