Tuyết chợt quàng tay lên vai anh, giọng cô tỏ chút giễu cợt. "Tôi cứ nghĩ chỉ có tôi đáng sợ nhất rồi, xem ra vẫn còn kẻ cuồng loạn hơn".
Thiên không vừa gì mà siết chặt bàn tay đang đặt trên eo cô. "Bởi vậy mới nói, anh muốn làm quen em, mà em có chịu để ý tới anh đầu".
"Anh lại giở thói lưu manh rồi đấy". Tuyết mắng nhẹ. Cô muốn vùng ra khỏi người anh nhưng nào có dễ dàng. Cô đành lên tiếng đe doạ. "Có tin là tôi lại đánh anh như Man Di không?".
Trái với sự doạ nạt của Tuyết, Thiên ranh mãnh đáp lại. "Nếu em đánh anh thì anh sẽ chạy đến nhà em ăn vạ, anh có ba mẹ em bảo kê, em quên rồi sao?".
"Anh đúng là cáo già mà. Thả tôi ra đi".
Thiên chợt giả vờ bế cô đứng lên, rồi mất đà mà té ngã, thuận tiện đặt Tuyết nằm lên sofa, còn mình thì ngả theo lền người cô.
"Anh làm gì...".
Tuyết chưa nói hết cầu thì đã bị bờ môi của anh phũ kín. Thiên dây dưa một lúc lâu rồi mới dứt ra. Tuyết đỏ mặt tía tai mà điều chỉnh hô hấp.
Cô chưa kịp mắng Thiên câu gì đó cho chói tai đã nghe tiếng anh thì thẩm.
"Tuyết, anh thích em từ rất lầu rồi, nhưng anh chỉ có thể đứng từ xa để thích em. Liệu bây giờ, anh có thể trước mắt em thế này mà thích em hay không?".
Ánh mắt Tuyết nhìn Thiên chợt trở nên long lanh, đôi gò má thì cứ đỏ hay, còn đôi môi nhỏ thì đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tuyet-an/3652250/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.