Ánh nắng lên cao chiếu rọi vào gian phòng của Tuyết, do rèm cửa không được kéo lại nên cô bị ánh sáng này đánh thức. Cô mơ màng mở mắt, từ từ ngồi dậy quan sát xung quanh. Thiên đã đi đầu mất, không còn trong phòng. Tuyết chậm rãi rời giường đi thẳng qua phía phòng tắm để sửa soạn. Lúc đi ngang qua bàn khách giữa phòng, cô thấy trên khay thức ăn có để lại một mảnh giấy ghi dòng chữ "Cảm ơn em". Khoé môi của Tuyết khẽ cong lên một nụ cười. Cô cảm thấy hài lòng mà bắt đầu ngày mới. C
Cô bước xuống nhà đã thấy mọi người quầy quần ăn sáng. Thiên cũng ngồi ở đó khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
Chẳng lẽ tối qua anh ta ở lại nhà mình thật sao. Bà Ngà đã nhanh chóng giải đáp nghi hoặc của Tuyết, đúng thật tối qua anh đã ở lại gian phòng phụ dành cho khách. Sau khi được bà Ngà dắt đi tham quan, anh thấy mọi thứ cũng khá đầy đủ nên quyết định ở lại luôn. Gian nhà phụ có hành lang nối lên chỗ tầng của Tuyết. Vậy là cô hiểu
Thiên đi qua bằng đường nào rồi.
Thiên thấy cô thì chỉ cười mỉm không nói gì. Anh tập trung thưởng thức tô phở nóng hổi mà bà Ngà chuẩn bị.
"Thiên, ăn nhiều lên đi cháu". Bà Ngà khích lệ. Thiên dạ dạ vâng vâng như chuẩn con trai ngoan của mẹ. Tuyết hừ lạnh nhạt rồi cũng ngồi xuống cùng dùng bữa. Ngọc thấy Thiên ở lại thì cũng mừng rỡ ra mặt. Tuyết nhìn em gái khó hiểu, e là con bé này cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tuyet-an/3652243/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.