Chương trước
Chương sau
Đám người Thiên Tung và Tề Thiên Sách vừa xuất hiện trong hội trường lập tức nhận được sự chút ý của thế lực các phương. Người kinh ngạc lẫn khâm phục hâm mộ có, người sửng sốt khiếp sợ có, người vui sướng ghen ghét có. Trong lúc nhất thời, hội trường xuất hiện sự yên tĩnh quỷ dị trong nháy mắt.

Ngay tại lúc Thiên Tung tiến vào, ánh mắt của đám người Tề ThiênMinh đã gắt gao đi theo nàng. Người của tứ đại gia tộc cũng gắt gao chú ý hướng đi của Thiên Tung. Bắt đầu từ ngày thái tử thiết yến, bọn họ cũng đều biết Khinh Hồng lâu tuyệt đối là một thế lực không thể khinh thường.

Lại nhìn tứ đại công hội bên này, phản ứng lớn nhất phải kể đến Tô Ngọc Cẩn. Từ khi Tô Ngọc Cẩn nhìn thấy nữ tử áo đen thần bí lạnh lùng mà sáng ngời đó, lập tức cảm nhận được một cảm giác quen thuộc cùng rung động cực kỳ từ trên người nàng. Về phần hai người Duẫn Thiên Diệu và Tiêu Hãn, bởi vì khi đó cũng tiếp xúc khá nhiều với Thiên Tung, tự nhiên cũng từ trên người Yêu Dạ này ngửi thấy một chút khí tức quen thuộc. Ngay sau khi đám người Thiên Tung và người của Thánh môn ngồi vào vị trí, toàn bộ chỗ ngồi trong hội trường Thánh Ca Hoa dần dần chìm trong bóng tối. Mà đài cao giữa hội trường lại dần dần sáng lên. Một nữ tử chừng hai mươi tuổi diện mạo xinh đẹp xuất hiện trên đài cao. Nữ tử kia mặc một chiếc váy đỏ như lửa dài quét đất, tóc mây búi cao, trên búi tóc cài một cây trâm san hô màu đỏ, càng nổi bật lên làn da trắng muốt như ngọc, quyến rũ động lòng người.

"Các vị, sau đây buổi đấu giá của chúng ta sẽ bắt đầu. Buổi đấu giá lần này tập hợp trân bảo từ thương hội các nơi trên Thánh Thiên cung cấp, còn có tinh phẩm hoàng thất thu thập mấy năm gần đây. Hi vọng mọi người có thể khẳng khái giúp đỡ, công bằng đấu giá, lấy được trân bảo mình muốn. Sau đây buổi đấu giá bắt đầu ~~"

Tiếng nói của nữ tử áo đỏ kia vừa dứt, chỗ ngồi trong hội trường đã hoàn toàn tối om. Sự chú ý của mọi người rốt cuộc hoàn toàn bị chuyển dời đến trên đài cao.

"Đây là vật phẩm đấu giá đầu tiên, chính là Thiên Niên Lão Nghiệt do thương hội Kim Ưng cung cấp, giá khởi điểm một ngàn kim tệ, mỗi lần tăng giá 100 kim tệ, bây giờ bắt đầu đấu giá!"

"Một ngàn kim tệ!"

"Một ngàn 100 kim tệ!"

Hai tròng mắt màu băng lam của Thiên Tung quét một vòng trong bóng tối, sau đó nói với đám người Tề Thiên Sách ở bên cạnh. "Nơi này giao cho các huynh! Tử Long, chúng ta đi!"

Tề Thiên Sách và Tịch Nhan hiểu ý gật gật đầu.

Rất nhanh, hai bóng đen nhanh chóng thoáng qua trong bóng tối, không ai biết có hai người lặng lẽ rời chỗ ngồi.

Trước dinh thự Tề gia.

Lúc này dinh thự Tề gia có thể nói là rút kiếm giương nỏ, thần hồn nát thần tính. Bốn phía trên nóc nhà ẩn núp không dưới hai mươi người. 20 người này có hai Kiếm Thần, tám Kiếm Tiên, mười người còn lại theo thứ tự là cường giả Kiếm Đế và Kiếm Tôn. Loại đội hình này quả nhiên là mạnh mẽ cực kỳ.

Đây vốn là một trận chiến không có gì đáng lo lắng hồi hộp. Thế nhưng, càng tiếp cận mục tiêu, hai cường giả bậc Kiếm Thần dẫn đầu lại cảm nhận được một loại sợ hãi như dê vào hang hổ. Sự an tĩnh trong dinh thự Tề gia vô cùng quỷ dị. Chẳng lẽ trong này có mai phục? Lúc 20 người đang muốn từ bốn phương tám hướng xông vào Tề gia, một trận vèo vèo tiếng xé gió xa xa truyền đến. Chỉ thấy một trắng, một đen, một đỏ, một lam, bốn nam tử xuất chúng đột nhiên từ bốn phương tám hướng đang trống không xuất hiện trong bầu trời đêm. Hình thành khuynh hướng bao vây những người áo đen đánh lén trong đêm.

Bốn nam tử tựa như tiên nhân lơ lửng trong không khí, canh giữ bốn phương tám hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Mặc dù bốn người cách nhau rất xa, nhưng khí tức mạnh mẽ của bốn người này rõ ràng kết thành một bức tường vô hình lấp kín. Khiến người ta cảm thấy không hề có một kẽ hở nào. Bắt đầu từ khi bốn người này xuất hiện, trong lòng hai Kiếm Thần áo đen cầm đầu cũng đã cảm thấy không ổn, bởi vì tu vi của bốn người có ba người đã tới cảnh giới Kiếm Thần cấp cuối cùng, chỉ có một người là mới vào bước vào Kiếm Thần. Mặc dù bọn họ bên này người đông thế mạnh, nhưng cho dù liều lĩnh đánh cuộc một lần bất quá cũng chỉ là kết cục cá chết lưới rách. Mà nay, nhìn tình huống này, cho dù bọn họ muốn rút lui, cũng là không thể.

"Thế nào? Muốn chạy?" Trong bóng tối, giọng nói như rượu ngon hương thuần của U Minh vào thời khắc này nghe được tuyệt đối giống như ma âm xuyên não, khiến những người áo đen kia không nhịn được run rẩy. "Đã muộn rồi!"

Chỉ thấy cánh tay thon dài trắng nõn của U Minh thoáng hiện lên một đường cong mê người trong trời đêm, nhẹ nhàng "bộp bộp" vỗ hai tiếng. Những người áo đen kia nhìn thấy động tác đó của U Minh, lập tức cảnh giác nhìn bốn phía.

"Các ngươi là ai? Muốn thế nào?"

Người mặc áo đen kia vẫn chưa hỏi xong. Chỉ thấy cửa lớn dinh thự Tề gia vẫn đóng chặt trong lúc bất chợt đèn đuốc sáng trưng. Chừng năm mươi thiếu niên mặc áo đỏ trên người đeo loan đao từ trong dinh thự Tề gia nhanh chóng xông ra. Những thiếu niên này, xem tuổi lớn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi mà nhỏ cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi.

Hai lão giả áo đen cầm đầu Cửu Trọng Cung rõ ràng cảm thấy tu vi của đám thiếu niên này đều từ Kiếm Thánh đến Kiếm Tông, chỉ có hai tuyệt mỹ thiếu niên diện mạo giống nhau như đúc cầm đầu kia là tu vi Kiếm Tôn. Nhưng lúc này, hơn 20 người mặc áo đen không ngờ cảm thấy run sợ trong lòng. Bởi vì trên người của hơn 50 tên thiếu niên kia đều tỏa ra sát khí. Dường như mỗi người đều là ác quỷ đã trải qua sát phạt, trong mắt lóe lên ngoan lệ sáng bóng. Trang phục đỏ như máu kia khiến cho bọn họ nhìn qua thật giống những sát thần trong đêm tối, làm cho người ta cảm thấy có mùi chết chóc.

Đây là một nhóm thiếu niên nhiệt huyết thích giết chóc như lang sói!

Hai thủ lĩnh của Cửu Trọng Cung đến bây giờ cũng không hiểu được, mình rõ ràng là thi hành một nhiệm vụ không có hồi hộp lo lắng, bây giờ làm thế nào lại chọc tới một đám Sát Thần như vậy. Khiến cho người khiếp sợ là, trên đại lục từ lúc nào thì xuất hiện một đội ngũ thiết huyết như vậy, bọn họ không ngờ không biết! Khi người mặc áo đen còn đang sợ hãi, một tiếng nói thanh khiết lạnh lùng lộ ra mị hoặc vang lên trong bóng đêm ảm đạm không có ánh sáng, "Ta để lỡ mất gì sao?"

Mọi người giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử tóc bạch kim mặc áo lụa màu đen cùng một nam tử mắt tím đột nhiên xuất hiện trên màn trời đen kịt. Tối nay mây đen giăng đầy, không thấy sao sáng trăng thanh. Mà nữ tử kia xuất hiện, trong giây lát đó dường như khiến mọi người thấy được trăng sáng treo cao. Màu bạc như ánh trăng kia trong nháy mắt mê hoặc người.

"Tiểu Thiên, tới đủ chậm. Bất quá rất đúng lúc, còn chưa bắt đầu!" Bạch Ngân ôn nhu cười nói với Thiên Tung.

"Ngươi. . . . . . Ngươi là Yêu Dạ?" Chỉ thấy một lão giả áo đen trong hai Kiếm Thần cầm đầu vẻ mặt đầy khiếp sợ nhìn nữ tử như yêu tinh trước mắt, run rẩy nói.

Lúc này, Thiên Tung mới phát hiện lão giả này chính là lão tiên sinh ngày đó cùng thái tử đến Khinh Hồng lâu, hơn nữa buổi tối còn bày mưu tính kế cho thái tử. Người này cũng chính là người khởi xướng trận tàn sát tối nay. Chẳng qua là hắn chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ trở thành vật hy sinh cho trận tàn sát này.

"Đúng vậy, chính là ta! Thế nào? Ngạc nhiên lắm sao?" Thiên Tungdường như rất thích thú vẻ mặt kinh ngạc của lão giả áo đen kia, "Lão thất phu, thật sự không nghĩ đến sẽ gặp lại ông ở đây. Ta vốn là người rất kính già yêu trẻ, hẳn là sẽ cho ông sảng khoái. Nhưng ông sai ở chỗ không nên đánh chủ ý lên Tề gia! Hôm nay, ông muốn xuống Địa ngục, đoán chừng cũng sẽ không an ổn như vậy!"

"Ngươi. . . . . cuối cùng thì ngươi là ai? Ngươi có biết chúng ta là người phương nào hay không?" Lão giả áo đen đối mặt với sự quyết tuyệt của Thiên Tung chỉ đành phải ra vẻ trấn định nói.

"Ta là ai? Câu hỏi này thật đúng là buồn cười!" Thiên Tung cúi đầu si ngốc cười một tiếng, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi "ta là ai". Tiếp đó, nàng giống như tình nhân thì thầm với tình nhân nói: "Ta là ai đây? Thân phận của ta thật đúng là nhiều? Ta chính là con gái của tộc trưởng Ám Ma Tộc Diệp Phong bị các người thiết kế diệt tộc; ta chính là con gái nhỏ nhất Tề Thiên Tung của Tề gia mà các ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt, ta chính là Diệp Thiên Tung các ngươi một lòng muốn trừ bỏ! Như thế nào? Thân phận của ta đủ rõ ràng rồi chứ?"

Lời nói xinh đẹp triền miên này nghe vào trong tai lão giả áo đen quả thật như bị điện giật.

"Ngươi. . . . . . Ngươi là Diệp Thiên Tung?"

Lão giả áo đen tựa như đã tiên đoán được kết cục bi thảm của mình. Trong âm thanh của ông đã tràn ngập sợ hãi. Kể từ sau khi biết được thân phận của Thiên Tung, trong lòng ông đã xông lên thê lương cùng với hối hận vô biên. Tiểu cô nương này trong mấy năm ngắn ngủi đạt được đến trình độ này. Lại nhìn bên người nàng dường như tất cả đều là người kinh tài tuyệt diễm. Thực lực nhường này ngay cả Cửu Trọng Cung cũng phải kiêng kỵ không thôi. Ông không nghi ngờ chút nào chỉ thêm mấy năm nữa, thậm chí không cần mấy năm, tiểu cô nương này tuyệt đối sẽ áp đảo trên Cửu Trọng Cung!

Quan trọng nhất là bây giờ căn bản không ai biết Yêu Dạ chính là Diệp Thiên Tung! Một con hổ đã đáng sợ! Nhưng một con hổ ấn núp trong đêm tối thì càng thêm đáng sợ!

Lão giả áo đen cười khổ một tiếng, bọn họ rốt cuộc tự gieo xuống cho mình một tai họa như thế nào đây!

Không để ý tới sự suy sụp của lão giả áo đen kia, Thiên Tung lạnh như băng nói: "Bây giờ, nói nhảm cũng đã nói xong! Các ngươi có thể chết được rồi đó, động thủ!"

Theo Thiên Tung ra lệnh một tiếng, Bạch Ngân, Phi Dạ, U Minh và Tiểu Hồ đồng thời chuyển động. Bọn họ nhanh chóng ở cùng một chỗ với hai lão giả áo đen và tám gã Kiếm Tiên.

Đám người Tề Phong Tề Vũ như cơn hồng thủy bị tắc nghẽn được mở cống nhanh chóng cùng với đám người mặc áo đen còn lại triền đấu cùng một chỗ.

Tức khắc, kiếm quang bay lấp lánh, máu văng tung tóe, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, khiến bóng đêm tăm tối càng tăng thêm một chương nhạc làm người ta rợn cả tóc gáy.

Không thể không nói, Thiên Tung huấn luyện cực kỳ thành công. Tề Phong Tề Vũ cùng với những sát thủ trẻ tuổi của Diệp sát môn đối mặt với đối thủ thực lực cao hơn bọn họ hai cấp cũng không chút nào rơi vào thế hạ phong. Sự nhanh chuẩn tàn nhẫn của bọn họ khiến những ‘cao thủ’ quanh năm không dính máu của Cửu Trọng Cung bị dọa cho sợ đến mức trận pháp đại loạn. Rất nhanh, cuộc chiến đấu này đã biến thành một cuộc tàn sát đơn phương. Phần thịt nát còn lại của chân tay đã bị cụt có thể thấy được khắp nơi.

Lúc này, lão giả áo đen kia đã bị bao vây tứ phía, mắt thấy sẽ phải bỏ mình, ông liếc nhìn nữ tử áo đen đứng trong đêm tối như nữ thần trông coi chúng sinh một chút. Trong mắt lóe lên vẻ quyết tuyệt cùng ác độc.

Đột nhiên, dị biến đột ngột tăng cao. Lão giả áo đen đối mặt với tấn công của Phi Dạ không né tránh chút nào, mà dùng cánh tay đỡ ở trước người, cam nguyện tự đứt một tay. Biến cố này làm người ta ứng phó không kịp.

Lão giả áo đen không ngờ mượn phương thức tự mình hại mình để đột phá tấn công liên hợp của đám người Bạch Ngân, Phi Dạ! Hơn nữa trong nháy mắt, ông đã vọt tới trước mặt Thiên Tung.

"Diệp Thiên Tung, ta sẽ không để cho ngươi thực hiện được ý đồ, hôm nay ta chết cũng phải kéo theo ngươi chôn cùng!"

Lão giả kia dưới ánh mắt khinh bỉ của Thiên Tung càng lộ vẻ điên cuồng hơn. Ông điên cuồng thúc giục Kiếm Khí trong cơ thể, trong nháy mắt thân thể ông dường như bị thổi phồng, càng biến càng lớn.

Đây là cường giả bậc Kiếm Thần tự sát!

Vẻ mặt của đám người Thiên Tung trong nháy mắt ngưng trọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.