Chương trước
Chương sau
Ba ngày sau, trước tháp Thánh môn.

Lúc này, trước tháp Thánh môn tụ họp đầy người, mỗi lần mở tháp hằng năm dường như đều là thời khắc cực kỳ long trọng của Thánh môn. Cho nên, cả quảng trường đã sớm đầy ắp người.

"Nhìn kìa, là Thiên Tung tiểu thư!"

"Đúng vậy! Đúng vậy! Là Thiên Tung tiểu thư! Nàng thật đẹp!"

"Thiên Tung tiểu thư, thần tượng của ta!"

Khi đoàn người Thiên Tung tiến đến, trên quảng trường lập tức bùng nổ một tràng tiếng tuyên truyền giác ngộ. Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lại, xa xa đã thấy nào là những bóng dáng tuấn tú mạnh mẽ rắn rỏi, hoặc áo trắng bồng bềnh, hoặc áo tím lượn lờ. Không thể không nói, một suất ca ra sân, nhiều lắm chính là mọi người than thở mấy tiếng. Nhưng một đám suất ca chấn động cả thiên hạ, là cực phẩm mỹ nam cùng ra sân, hiệu quả kia rất là rung động.

Đoàn người này dĩ nhiên là Tề gia ba anh em, hai người Bạch Tử Nhan, cộng thêm Mục Nhạc Ca và Nguyệt Tiêu Nhiên, còn có Lục Thăng và Mục Nham mặt dày mày dạn đi theo bên cạnh Thiên Tung. Tổ hợp này xem ra thật là muốn bao nhiêu phong cách thì có bấy nhiêu! Mà Thiên Tung đang đứng giữa mọi người tuyệt đối là một đóa hồng trong muôn vạn bụi rậm xanh biếc, muốn không làm người khác chú ý cũng khó khăn.

Nhưng rất dễ nhận thấy, hiện giờ tâm tư của Thiên Tung cũng không đặt trên người bên cạnh, từ lúc bắt đầu tiến vào quảng trường Thánh môn, toàn bộ tâm tư của nàng đều tập trung ở tòa tháp Thánh môn cao lớn hùng vĩ. Tháp Thánh môn tổng cộng có chín tầng, mỗi một tầng đều cao đủ chừng mười mét, cả thân tháp cao khoảng trăm mét, toàn bộ đều sơn đen, tràn ngập ánh sáng kim loại kỳ dị. Cho dù có trận pháp áp chế, Thiên Tung cũng có thể cảm thấy từ trong tháp Thánh môn truyền ra năng lượng mạnh mẽ dao động, đây nhất định là năng lượng phát ra từ Thiên Dương Châu.

"Mục Nham lão sư, tháp Thánh môn này sao lại có năng lượng mạnh mẽ như vậy dao động?" Thiên Tung giả vờ không hiểu hỏi.

"Cái này con không biết đâu!" Mục Nham phe phẩy cái quạt lông vũ của ông rất đắc ý nói, "Phía trong tầng cao nhất của tháp có đặt bảo vật kỳ bí của Thánh môn, có thể tập hợp năng lượng trong trời đất. Càng lên tầng cao, năng lượng càng tinh khiết, ở trong này tu luyện tuyệt đối sẽ đạt tới hiệu quả làm chơi ăn thật!"

"Vậy chúng ta có thể đến tầng cao nhất tiến hành tu luyện sao?" Thiên Tung thử dò xét.

"Tầng cao nhất?" Mục Nham nhếch môi cười, mang theo chút phong lưu vui vẻ, "Tiểu tử con lòng tham không đáy! Cái gì gọi là làm người không nên tham lam như con rắn nuốt con voi, tu luyện trong tháp Thánh môn kiêng kỵ nhất là nhanh chóng nôn nóng tiến lên. Nếu vừa bắt đầu đã lên tầng cao cấp tu luyện, rất dễ gặp phải tình cảnh không chịu nổi năng lượng nguyên tố tinh khiết trên đó, nổ tan xác mà chết."

Nói đến đây, Mục Nham lạnh lùng cười một tiếng, "Lại nói, trong tháp Thánh môn còn đặt Thiên Dương Châu bảo vật kỳ bí của Tần gia bọn họ. Con cho rằng bọn họ chịu mở cửa cho người ngoài sao! Cũng bởi vì bọn họ biết, tầng thứ chín này nếu không phải đạt cấp bậc cao nhất của Kiếm Đế, thì tuyệt đối không thể nào tiến vào, huống chi là hai con!"

"Nói vậy, thủ vệ trong tháp Thánh môn tối thiểu cũng phải là cao thủ Kiếm Đế bậc cao nhất sao!" Thiên Tung thuận theo tự nhiên hỏi, cho dù ai cũng không nghe được trong đó có ý tìm tòi nghiên cứu.

Mục Nham lại cười nhạo một tiếng, "Hàng năm, tiến vào đều là top 10, nhưng hợp năng lực của mười người lại có thể đạt tới tầng thứ năm cũng đã không tệ rồi. Mà trước tầng tám căn bản cũng không có thủ vệ, chỉ cần có cơ quan bên trong cùng với ma thú thôi cũng đủ để đối phó với con! Tiểu tử cũng không thể quá tham lam, ma thú từ tầng năm trở đi, các contuyệt đối không thể chống cự được đâu. Về phần thủ vệ, đến tầng tám mới có hai trưởng lão. Thế nhưng thực lực của hai trưởng lão này tuyệt đối sâu không lường được, bởi vì bọn họ từ mười năm trước tiến vào tháp Thánh môn cũng chưa từng ra ngoài, mà khi đó, bọn họ đã là Bậc cao nhất của Kiếm Đế! Cho nên, " Mục Nham đột nhiên chuyển hướng ánh mắt nhìn sang Thiên Tung nghiêm túc nói, "Tuyệt đối không nên khiến mình gặp chuyện nguy hiểm!"

Thiên Tung trong bụng cả kinh, theo đó trong lòng toát ra một luồng ấm áp thật sâu. Có lẽ, bằng sự thông minh của Mục Nham đã phát giác được một chút gì đó, nhưng ông đối với mình không có chút phòng bị hoặc cảnh cáo nào, có chăng chỉ là sự quan tâm sâu sắc của một trưởng lão. Vào lúc này, thái độ của Thiên Tung đối với Mục gia đã thay đổi rất nhiều.

"Mục Nham lão sư yên tâm! Thiên Tung sẽ không có nguy hiểm gì đâu." Thiên Tung khẽ mỉm cười.

"Ha ha, lão sư tin tưởng ở con!" Mục Nham nghe Thiên Tung nói như thế rất là vui vẻ, xoay người nói với chúng mỹ nam, "Mấy tên tiểu tử các con tranh thủ thời gian nói lời tạm biệt đi, Tiểu Thiên Tung lần này vào trong tháp tu luyện nhanh thì hai tháng, lâu thì nửa năm. Đến lúc đó không thấy được nàng ấy, các con muốn khóc cũng không có cách!"

"Cái gì?! Phải lâu vậy sao!" Đám người Tề Thiên Ngạo không biết nội tình, nghe xong lời này lập tức trợn tròn mắt. Ngược lại Mục Nhạc Ca và Lục Thăng đã sớm trải qua chuyến hành trình vào tháp Thánh môn, đối với lần này hoàn toàn không kinh sợ khi thấy 'chuyện quái dị'.

Đúng lúc này, đám người phía trước xuất hiện nhiều tiếng ồn ào, dòng người như nước không ngờ tự động nhường ra một con đường. Lúc này, nơi cuối đường chỉ thấy một nam tử mặc áo màu mực đi tới.

Trong tích tắc tầm mắt của nam tử này tiếp xúc với Thiên Tung, thanh tú hoàn mỹ như núi băng lộ ra một chút cười ấm áp làm băng tuyết tan rã, trong nụ cười này có cảm kích, có kích động, còn có một loại tình cảm thân thiết.

Cho dù trong đại hội Thánh môn thấy qua Tần Mộ Ngôn núi băng được hòa tan cũng chưa từng thấy qua thời điểm hòa tan triệt để như thế này. Lúc này, Tần Mộ Ngôn mất đi vẻ băng lạnh, dường như khiến người ta thấy được trong lòng so với mặt trời chói chang còn nóng rực hơn của hắn. Mọi người nhìn Tần Mộ Ngôn lại nhìn Thiên Tung, rõ ràng từ trên người của hai người này ngửi ra mùi vị bất thường.

Lúc này, Tần Mộ Ngôn chạy tới trước mặt Thiên Tung, "Tiểu Thiên, chuẩn bị xong chưa? Lát nữa chúng ta phải tiến vào rồi!"

"Mẹ kiếp! Ngươi thật là Tần Mộ Ngôn chứ? Làm sao giống như đổi mặt rồi, bộ mặt cương thi của ngươi đâu?" Mục Nhạc Ca như phát hiện ra đại lục mới trêu chọc nói, cho dù ai cũng nghe ra được trong lời kia chứa đựng mấy phần ghen tức, "Còn nữa, mới vừa rồi ngươi gọi gì? Tiểu Thiên, ta không nghe lầm chứ!"

"Mục Nhạc Ca, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết sao?" Đối mặt với Mục Nhạc Ca, Tần Mộ Ngôn lập tức biến thân trở thành mặt cương thi, tốc độ trở mặt thật khiến người xem choáng váng.

"Tần Mộ Ngôn, đừng cho là ta đánh không lại ngươi, dầu gì ta cũng . . . . . ." Lời của Mục Nhạc Ca còn chưa nói hết, lập tức bị khí thế tỏa ra từ trên người Tần Mộ Ngôn khiến hắn sợ ngây người. Cái loại kiếm khí hùng hậu vững chắc đó, hoàn toàn không giống với cấp bậc Kiếm Tông, chẳng lẽ. . . . . .

Giọng nói dò hỏi của Mục Nhạc Ca còn chưa ra miệng, chỉ nghe thấy Tề Thiên Sách nói: "Tần Mộ Ngôn, ngươi đạt tới Kiếm Tông cấp cao nhất?"

Đối với nam tử Tề Thiên Sách được xưng là chiến thần này, Tần Mộ Ngôn lộ rõ chút cung kính, "Vâng!"

Mọi người nghe tiếng ‘Dạ’ này của Tần Mộ Ngôn cũng ngây ngẩn cả người. Ba ngày! Ba ngày thời gian từ Kiếm Tông cấp ba lên đến Kiếm Tông cấp cao nhất cũng chỉ có một khả năng! Trong lúc này, ánh mắt của mọi người nhất thời đều tập trung trên người Thiên Tung.

Thiên Tung đối mặt với ánh mắt truy vấn của mọi người, rất là tùy ý sửa sang lại một chút tóc mai, mới từ từ nói, "Muội đem hạt sen Liệt Hỏa Hồng Liên cho huynh ấy rồi, so với muội huynh ấy càng cần hơn, thích hợp hơn, không phải sao?"

Nghe được câu trả lời không tính là trả lời này, Tề Thiên Sách xem như là người đầu tiên thoải mái. Dù sao Thiên Tung chắc chắn sẽ không quyết định làm việc gì bất lợi với mình. Mà thực lực của Tần Mộ Ngôn tăng cường tuyệt đối sẽ trở thành người trợ lực cho Thiên Tung. Kỳ thật, ngay cả ba người Tề Thiên Sách cũng không biết chuyến đi Thánh môn lần này, Thiên Tung rốt cuộc muốn làm cái gì. Cho dù bọn họ đi hỏi cha, Tề Thiên Minh cũng không tiết lộ chút nào. Chỉ vì bọn họ đều biết, Thiên Tung không muốn kéo bọn họ vào tình cảnh nguy hiểm như mình. Vậy thì mình ngoại trừ ủng hộ mỗi quyết định của muội ấy, canh giữ ở bên người muội ấy, còn có thể làm gì đây!

Những người khác mặc dù không biết ngọn nguồn, lại nghĩ đến thực lực Tần Mộ Ngôn tăng cường có thể đảm bảo mấy phần an toàn cho Thiên Tung cũng đều không nói gì. Nhưng trong trong lòng vẫn nhịn không được toát ra từng cơn chua xót.

"Tần Mộ Ngôn, Tề Thiên Tung, đến lúc phải vào tháp rồi!" Tần Duyệt chẳng biết từ lúc nào, đã cười mị mị đứng trước cửa tháp. Tề Thiên Sách có thể nhìn ra thực lực của Tần Mộ Ngôn, Tần Duyệt tất nhiên khỏi phải nói. Xem ra Tần Duyệt đã hiểu rõ Tề Thiên Tung không cần hạt sen Liệt Diễm Hồng Liên, còn đưa cho Tần Mộ Ngôn, vậy thì tương đương với trả lại cho Tần thị Thánh môn của ông, ông tự nhiên sẽ cảm thấy cao hứng, mặt mũi tăng lên nhiều. Cho nên, thái độ nhìn về Thiên Tung cũng khá lên hai phần.

"Tiểu muội, đại ca không nói nhiều, tất cả cẩn thận!" Tề Thiên Sách ôm lấy thân thể mềm mại của Thiên Tung, trong lời nói có mấy phần không đành lòng.

"Tiểu muội, nhị ca tin tưởng thực lực của muội, đi sớm về sớm!" Tề Thiên Ngạo ngược lại rất là yên tâm với thực lực của Thiên Tung.

"Tiểu muội à, muội xem đại ca nhị ca bọn họ nói đều là nói nhảm thôi, muội xem tam ca huynh mang cho muội cái gì này!" Tề Thiên Duyệt nói xong, từ trong áo lấy ra một bình ngọc nhỏ, "Muội xem, Kiếm Linh Đan! Sau khi ăn xong có thể nhanh chóng khôi phục kiếm khí, huynh tổng cộng làm mười viên, muội nên dùng tiết kiệm biết không." Nói xong, còn nhỏ mọn liếc Tần Mộ Ngôn một cái. Ý kia rõ ràng là: tự muội ăn thì được, cũng đừng tiện nghi cho tên này!

"Thiên muội!" Nguyệt Tiêu Nhiên vẫn trầm mặc lúc này đứng dậy, "Bên trong tháp Thánh môn nguy hiểm trùng điệp, nhớ kỹ mọi sự cẩn thận!"

"Ừ, muội hiểu rõ!" Thiên Tung vừa nhận lấy Kiếm Linh Đan, vừa nói với Nguyệt Tiêu Nhiên.

"Tiểu Thiên! Tới phiên ta! Tới phiên ta!" Mục Nhạc Ca ra sức chen đến bên cạnh Thiên Tung, "Tiểu Thiên, nhớ phải nhớ đến ta nha!"

Thiên Tung không nghĩ tới Mục Nhạc Ca đoạt nửa ngày lại nói ra một câu không có dinh dưỡng như vậy, trực tiếp lại bị mọi người đẩy ra ngoài.

"Thiên Tung muội muội! Lần này muội đi, thực lực tất nhiên tăng nhiều. Muội mà trở về, chúng ta lại tranh tài lần nữa!" Lục Thăng hào khí ngút trời nói.

“Được!" Thiên Tung nói xong, lại đem ánh mắt chuyển đến hai đôi anh em Bạch Tử Nhan và Tề Phong.

Tề Phong, Tề Vũ cùng kêu lên nói: "Chủ nhân, đi sớm về sớm!" Hai người Bạch Tử Nhan không hề nói gì, nhưng ánh mắt cũng im lặng nhắn nhủ ý này.

Thiên Tung giờ phút này trong lòng tràn đầy ấm áp cùng với âm thầm lo lắng. Nàng chưa từng nghĩ tới ở Thánh môn để cho nàng căm hận này sẽ có nhiều người khiến cho nàng ấm áp như vậy. Nếu tương lai bọn họ đứng ở lập trường đối địch thì tình cảnh sẽ như thế nào.

"Ôi! Ôi! Sao giống như ly biệt vậy, không phải là mấy tháng không gặp mặt nhau thôi sao? Thật là!" Mục Nham trưởng lão đột nhiên nói, "Tiểu Thiên Tung! Đừng để ý đến bọn chúng! Các con nên đi đi!"

“Được!" Thiên Tung lại nhìn mọi người một cái, "Muội đi nha!" Nói xong, lập tức cùng với Tần Mộ Ngôn bước về phía tháp Thánh môn không quay đầu lại. Những bước đi chậm rãi kia giống như mở ra một cánh cửa số mệnh. Có lẽ, thời khắc Thiên Tung phá tháp mà ra, mới là lúc nàng chân chính bước vào giai đoạn cường giả!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.