Chương trước
Chương sau
Tính sơ sơ, ba người Thiên Tung đã nán lại Ma Thú Sâm Lâm hai ngày rồi. Điều này có nghĩa ba anh em Tề gia đã hai ngày không thấy nàng. Theo kinh nghiệm trước đây, tuyệt đối là có người gặp xui xẻo, mà xui xẻo nhất rất có thể là hai thuộc hạ bên cạnh nàng, Tề Phong và Tề Vũ. Phải nói ba anh em Tề gia bình thường đều là người rất bình tĩnh, nhưng mỗi khi gặp phải chuyện của Thiên Tung, thậm chí quá 12 canh giờ không thấy nàng thôi cũng đủ khiến họ khẩn trương đến nổi điên rồi.

Chuyến đi này, ba người Thiên Tung đã thu hoạch được tương đối, cũng không muốn chậm trễ thời gian nữa, mau chóng rời khỏi Ma Thú Sâm Lâm, hướng về đỉnh núi Thánh Linh bay đi. Lần thăng cấp này giúp cho tốc độ của bọn họ tăng lên gấp đôi có thừa, rất nhanh, ba người đã trở về Thánh môn.

Lúc đi ngang qua tháp Thánh môn thì có vài bóng người chặn ba người lại.

Đứng chắn trước mặt tổng cộng có năm người, dẫn đầu là người quen cũ Tần Mộng Yên. Đứng ở bên cạnh nàng ta là một nữ tử chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Nữ tử này mày kiếm mắt hạnh, mũi thon mặt tròn, da như bạch ngọc, anh khí bức người. Mặc dù không coi là xinh đẹp, nhưng cũng khí chất cao quý ngạo nghễ. Theo sau bọn họ là ba nam tử chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Ba người này đều là ăn mặc sang trọng, đeo ngọc nạm vàng, vừa nhìn là nhận ra ngay đệ tử của đại gia tộc. Trong ba nam tử này, có một người Thiên Tung thấy quen mắt. Người này có gương mặt trẻ con, ngũ quan thanh tú, rõ ràng là người năm đó ở trên vách đá, một trong ba đệ tử Thánh môn nàng gặp phải -- Lục Hạo!

"Ơ, đây không phải là tiểu sư muội trẻ tuổi nhất Thánh môn chúng ta sao! Hôm nay không quấn lấy Thiên Sách ca ca của ngươi nữa à, ngược lại, lại ra ngoài với người khác?" Tần Mộng Yên vừa đi lên vừa kiêu ngạo nói, ánh mắt tham lam dừng trên người hai anh em Bạch gia, rồi sau đó đầy ghen tỵ nhìn chằm chằm Thiên Tung. Nàng ta cho là những lời như vậy ít nhiều sẽ khiến Tề Thiên Tung giận giữ. Ai ngờ Thiên Tung nhìn cũng chưa từng nhìn năm người bọn họ, mà là kéo hai người Bạch Tử Nhan sắp tức giận vòng qua họ bỏ đi.

Không xem nàng ta ra gì, đây tuyệt đối là không xem nàng ta ra gì! Cái này so với châm chọc còn làm người ta khó chấp nhận hơn.

"Tề Thiên Tung, ngươi không nghe thấy ta đang nói chuyện với ngươi sao? Không ngờ đối với lời nói của sư tỷ lại không chút tôn trọng, ngươi có giáo dục hay không?" Tần Mộng Yên giận đến mặt đỏ rần, lớn tiếng quát. Nữ tử anh khí bên cạnh nàng ta mày kiếm cũng nhăn lại. Ngược lại, Lục Hạo kia ôn tồn khuyên can: "Mộng Yên sư muội, muội hơi nặng lời rồi, mọi người đều là huynh đệ, tỷ muội đồng môn, cũng đừng so đo nhiều như vậy." Nói xong, Lục Hạo hoàn còn hướng về phía Thiên Tung hết sức chân tình cười nhẹ một tiếng, Tần Mộng Yên thấy thế càng ghen tỵ hơn.

"Này, Tề Thiên Tung, chẳng lẽ ngươi điếc sao? Hôm đó không phải ngươi rất oai phong ư? Sao bây giờ lại làm con rùa đen rút đầu, ngươi sợ sao?" Tần Mộng Yên như cũ không biết sống chết la hét.

Thiên Tung rốt cuộc dừng bước, chậm rãi xoay người lại, lạnh lùng cười một tiếng, "Ngươi có biết người và chó khác nhau ở điểm nào không?"

Mọi người thấy Thiên Tung dừng lại, đều cho rằng nàng sẽ tức giận. Ai ngờ nàng sóng nước chẳng xao hỏi một vấn đề như vậy, trực tiếp khiến mọi người đần mặt ra, cố gắng suy ngẫm xem nàng đang nghĩ gì trong đầu.

Tần Mộng Yên nhất thời không phản ứng kịp, ngây ngốc hỏi: "Khác nhau chỗ nào?"

"Khác nhau ở chỗ chó nếu cắn ta một cái, thì ta tuyệt đối sẽ không cắn lại chó điên. Bất quá, nếu con chó này không biết sống chết, vậy ta không ngại cho nó được đầu thai một lần nữa, nói không chừng vận may của nó sẽ tốt hơn, may mắn thoát khỏi kiếp súc sinh, biến thành người."

Lời Thiên Tung vừa nói, hai người Bạch Tử Nhan đã sớm không nhịn được ủng hộ: "Nói rất hay!"

"Đúng ha, ca à, nếu vừa rồi đệ động thủ, cũng sẽ trở thành súc sinh rồi. Thật là nguy hiểm! Nguy hiểm thật!" Bạch Tử Du vừa nói vừa ôm ngực giả như Tây Thi, khẽ vuốt ngực, động tác muốn bao nhiêu mị sẽ có bấy nhiêu. Bất quá, ở đây dường như chỉ có một mình Thiên Tungcó tâm tư thưởng thức.

"Ngươi. . . . . . Ngươi!" Tần Mộng Yên tức đến nói không ra lời, ngay cả mặt cũng trở nên tím ngắt.

"Ngươi cái gì mà ngươi?" Thiên Tung không nói thì thôi, lời vừa nói ra chỉ có thể khiến người ta tức chết, cạn tào ráo máng nói: "Thế nào, còn muốn cắn người sao! Ta xem mặt ngươi cũng thành màu tím rồi! Ngươi chắc không phải không biết? Nữ tử kiêng kỵ nhất là tức giận, mỗi lần tức giận lại có thêm một nếp nhăn, nhìn dáng vẻ của ngươi chắc là thường xuyên tức giận lắm, nên nếp nhăn mới dầy thành một xấp như thế. Dáng người xấu xí không phải lỗi của ngươi, nhưng ra ngoài hù dọa người khác là không đúng rồi, ngươi vẫn nên mau mau một chút trở về đi thôi!" Nói đến chỗ này, Thiên Tung còn rất là tốt bụng cười một cái, nhìn Tần Mộng Yên quả nhiên đang muốn phun ra ba lít máu.

Nhất là Lục Hạo kia, giống như đổ thêm dầu vào lửa, rõ ràng là từ cười nụ biến thành cười ra tiếng. Mặc dù kịp thời thu về khi thấy nữ tử anh khí kia trợn mắt nhìn, nhưng ‘nội thương’ của Tần Mộng Yên rõ ràng đã tăng thêm. Ai ngờ tràng cười này mới vừa đè xuống, tràng tiếng cười lớn hơn khác lập tức vang lên.

"Ha ha ha ha. . . . . . cười chết mất thôi!" Hai anh em Bạch Tử Nhan cười đến mức phải nói là cảnh xuân rực rỡ ấm áp.

"Đủ rồi!" Tần Mộng Yên hét to một tiếng, tức giận gần như nổ tung.

Khuôn mặt Thiên Tung âm trầm nhìn chằm chằm Tần Mộng Yên, lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng nói với hai người Bạch Tử Nhan: "Không cần để ý tới mấy con tôm nhỏ này, chúng ta đi!"

"Đợi đã...!" Nữ tử anh khí kia rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói. Nàng cũng không ngờ Tề Thiên Tung này lại khó đối phó như vậy.

Thiên Tung cũng quay lại đối mặt với nữ tử anh khí kia, bởi vì nàng biết nữ tử anh khí này mới là người quan trọng nhất trong năm người. Quan trọng nhất là, trên người nàng ta không ngờ lại tỏa ra khí tức Kiếm Tông cường giả. Điều này khiến Thiên Tung một lần nữa kết luận được, Thánh môn quả nhiên là nơi Ngọa Hổ Tàng Long.

"Muội chính là tiểu muội của Thiên Sách, Tề Thiên Tung?! Ta là cháu ruột của Lục gia thuộc chi thứ nhất Lục Vận. Đây là đệ đệ của ta Lục Hạo, bên này là đệ tử thân thiết của gia tộc, Tần Ngọc, Tần Nam."

"Xin chào, Xin chào, ta là Lục Hạo, rất hân hạnh được biết muội!" Lục Hạo hào hứng hướng về phía Thiên Tung vẫy tay nói. Thế nhưng ThiênTung làm như không thấy. Lục Hạo cũng không ra vẻ hờn giận gì, chẳng qua là khuôn mặt Lục Vận không hài lòng.

"Gần đây đệ tử có chút cao ngạo là chuyện tốt, bất quá, cao ngạo quá mức sẽ không tốt lắm đâu, sau này Thiên Tung muội muội vẫn nên chú ý một chút! Tránh để Thiên Sách mất thể diện." Lục Vận rất có uy nghiêm nói.

Lục Vận kia trái gọi Thiên Sách, phải gọi Thiên Sách, trong lòng ThiênTung cảm thấy rất phiền muộn. Nàng không biết loại cảm giác này là gì, nhưng nàng có thể khẳng định, một chút cảm tình tốt của nàng đối với nữ tử anh khí gọi Lục Vận này giờ đã không còn sót lại chút gì!

"Mắc mớ gì tới ngươi?" Thiên Tung lạnh giọng hỏi.

"Muội muội của Thiên Sách cũng là muội muội của ta, muội đã không nghe ta khuyên cáo, còn ra lời vô lễ. Vậy hai người chúng ta tỷ thí một trận đi. Thiên Sách làm ca ca không nỡ dạy dỗ muội, vậy để ta thay hắn dạy ngươi một chút quy củ của Thánh môn." Lục Vận nói xong, cũng không chọn lựa hành động. Ở trong mắt nàng, Thiên Tung chỉ xem như là ‘người mới’, nếu thật sự so đo, chẳng những mất hết mặt mũi, có khi còn bị Tề Thiên Sách trở mặt với mình. Dù sao nàng cũng là vì ghen tỵ Thiên Sách đối với ‘muội muội’ không biết từ đâu xuất hiện này quá mức sủng ái, mới có thể sinh lòng đố kị, đồng ý cùng với Tần Mộng Yên hạ uy phong của đối phương xuống.

"Cẩn thận!"

Đang trong lúc Lục Vận còn trầm tư, Tần Mộng Yên và Lục Hạo trăm miệng một lời gọi to.

Chỉ thấy Thiên Tung đúng là không nói hai lời, cầm trong tay một kiếm khí cực kỳ dọa người vọt tới. Mặc dù, Lục Vận đã nghe qua về chuyện kiểm tra năng lực của Thiên Tung từ Tần Mộng Yên. Nhưng dù sao cũng không phải tận mắt nhìn thấy, theo ý nàng, một bé gái mười ba tuổi cho dù cò dùng đến bảo vật của trời đất, thì tối đa cũng chỉ là một kiếm sư, thật không nghĩ đến, Thiên Tung này cho dù là tốc độ, Kiếm Khí, năng lượng đều cực kỳ dọa người. Nàng đoán chừng Thiên Tungchắc đã là một Kiếm Thánh cấp cuối cùng của cường giả, một Kiếm Thánh cấp cuối cùng mười ba tuổi?! Lục Vận thiếu chút nữa sụp đổ. Nàng vội vàng vận chuyển năng lượng đem Kiếm Khí từ trong thân thể triệu hồi ra.

Đó là một thanh đại đao màu hoàng kim dài chừng năm thước. Quanh người tỏa ra quầng sáng màu ngân bạch. Đại đao mới vừa được gọi ra ngoài, kiếm của Thiên Tung đã đến trước mặt rồi. Lục Vận căn bản còn không kịp phát động chiêu thức, chỉ đành phải vất vả chống chọi.

"Ầm!"

Chỉ nghe một tiếng nổ vang, hai người xoay người lui lại vài bước. Bàn bàn tay Lục Vận không ngờ cũng bị đánh trúng rồi. Nàng không phải là võ giả, sức chống đỡ của thân thể dĩ nhiên không cao, đánh giáp lá cà gần như vậy, tất nhiên sẽ bị thua thiệt nhiều. Thế nhưng, nàng đối với lực xuất ra vừa rồi của Thiên Tung có thể nói là giật mình tới cực điểm, một Kiếm Thánh cấp chín không ngờ phát động được lực tấn công của Kiếm Tôn cấp năm?! Lục vận quả thật cực kỳ buồn bực.

Thiên Tung căn bản không cho Lục Vận thời gian rút lui, trực tiếp xoay người lại, đem Đoạn Hồn tiên quật tới, cả người lẫn Đoạn Hồn tiên nhanh chóng hướng về phía trước. Lục Vận đối với tấn công liên tục của Thiên Tung cảm thấy thất kinh. Nhưng nàng dù sao cũng là cao thủ cấp bậc Kiếm Tông, lập tức vận chuyển kiếm khí trong cơ thể, điều khiển đại đao, thi triển ra chiêu thức.

"Kim Qua, Xạ Nhật ánh sáng màu vàng kim!" Chỉ thấy đại đao kia giống như luồng sáng màu vàng kim xông phá sương mù hướng về Đoạn Hồn tiên bắn tới.

"A!" Đột nhiên, một tiếng hét thảm, khiến mọi người trợn mắt há mồm. Thì ra Thiên Tung thừa dịp Lục Vận điều khiển Kiếm Khí, trong lúc cơ thể không có phòng ngự, không ngờ tiến lại gần người, đem lực lượng kiếm khí dồn vào tay trái, không chút lưu tình đánh thẳng vào hốc mắt Lục Vận. Lục vận trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, đại đao cũng tự động bay trở về trong cơ thể nàng.

Trực tiếp! Dã man! Loại phương thức tấn công kiếm võ kết hợp này thật có thể nói là chưa từng thấy, mới nghe lần đầu!

Tần Mộng Yên thấy tình cảnh như vậy thì như rớt vào hầm băng! Những người khác cũng là ngây người như phỗng.

Đúng lúc này, một tiếng quát to như điện lôi cuồn cuồn ngất trời vang lên bên tai mọi người."Ai dám khi dễ tiểu muội của ta!"

Mọi người theo giọng nói vọng tới, chỉ thấy Tề Thiên Sách lấy một tốc độ cực kỳ dọa người chạy như bay tới đây. Tề Thiên Sách vừa đến trước mặt Thiên Tung đã đem nàng ôm vào trong ngực, cẩn thận kiểm tra. Ôn nhu hỏi: "Thế nào? Không có bị thương chứ?"

Mọi người cứ thế bị thái độ của Tề Thiên Sách làm giật mình, đây là chiến thần Tề Thiên Sách cao ngạo đó sao?

"Không sao." Thiên Tung cũng là vẻ mặt ôn nhu. Đây chính là đại ca của nàng, chỉ khi ở trước mặt nàng mới có thể hóa thành một đại ca như dòng nước mùa xuân!

"Tiểu tử, nói cho đại ca nghe, mới rồi ai khi dễ muội? Đại ca thay muội dọn dẹp kẻ đó!" Tề Thiên Sách cực kỳ lãnh khốc nhìn mọi người chung quanh. Uy thế Kiếm Đế phát ra không thể nghi ngờ.

Những lời này vừa nói ra, trực tiếp khiến Lục Vận khó khăn trăm cay nghìn đắng đứng dậy từ dưới đất thiếu chút nữa tức giận mà té ngất đi. Bao che! Đây rõ ràng là bao che không dấu giếm một chút nào! Bất quá, Lục Vận cuối cùng vẫn kiên cường đứng dậy, kiềm chế tức giận trong lòng nói: "Thiên Sách đại ca, muội bất quá là muốn tỷ thí với Thiên Tung muội muội một trận, cũng không có khi dễ muội ấy. Huynh xem bộ dáng của muội bây giờ, giống muội khi dễ muội ấy sao?"

Dáng vẻ Lục Vận lúc này quả thực có chút thảm. Bộ quần áo lụa mỏng màu vàng nhạt trên người xốc xếch không chịu nổi, cộng thêm một bên mắt gấu mèo đáng thương . Vốn là một nữ tử anh khí, hiện giờ giữa hai lông mày lại nhuộm chút yếu ớt, ngược lại thật khiến người ta sinh ra mấy phần không đành lòng.

Đáng tiếc, Tề Thiên Sách ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn nàng một cái, mà hướng về Thiên Tung ôn nhu hỏi: "Muội ấy nói thật sao?"

"Ừm!" Thiên Tung ở trong ngực Tề Thiên Sách tìm vị trí thoải mái, tùy ý hừ nói.

Tề Thiên Sách nghe cái âm thanh "Ừm" này cưng chìu điều chỉnh cánh tay một chút, cho Thiên Tung dựa vào thoải mái hơn. Sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Nếu tiểu tử cũng nói như vậy, hôm nay bỏ qua các ngươi. Tuy nhiên, sau này, nếu để cho ta thấy được các ngươi tìm tiểu tử ‘thân thiết’. Ta không ngại đánh cho các ngươi sau này không bao giờ có thể cùng người khác ‘thân thiết’ nữa!"

Nghe những lời này, đáy lòng của tất cả mọi người đều giật mình. Thật là bao che ra mặt, chưa từng thấy qua kiểu bao che như vậy! Đúng lúc ánh mắt Tề Thiên Sách quét qua hai người Tần Mộng Yên và Lục Vận hai người thì thấy sắc mặt của hai người cũng đã trắng bệch rồi.

"Tiểu tử, chúng ta đi!"

Tề Thiên Sách ôm Thiên Tung trong nháy mắt đã biến mất trước mắt mọi người. Giờ phút này, Lục Vận gần như sụp đổ, nhất thời lệ rơi đầy mặt, được Tần Mộng Yên và Lục Hạo dìu đi khỏi nơi này.

Trước tháp Thánh môn chỉ còn lại hai bóng dáng cô đơn.

"Ca, đệ cảm thấy mình cách thế giới của nàng thật sự rất xa xôi. . . . . ."

"Không sao, chỉ cần chúng ta cố gắng, cho dù là đi theo phía sau nàng, thì cũng có thể ở gần nàng một chút!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.