Rửa mặt chải đầu xong, Lưu thái y cùng thê tử thổi tắt hoả đăng trên bàn, song song nằm lên giường ngủ.
Hai ám vệ vốn mai phục ngoài phòng, vừa thắt phòng tắt đèn, ước chừng nửa canh giờ, xác định người bên trong đã ngủ, nhanh chóng ra tay điểm thuỵ huyệt, một ám vệ khiêng Lưu thái y lên vai, sau đó thi triển khinh công rời đi, mà trong phủ không hề có người biết chủ nhân của họ đã bị mang đi.
Hai ám vệ cứ như vậy khiêng Lưu thái y trở lại lãnh cung, vào tiểu viện Tương Hiểu Vũ đang ở.
Mạc Dương Thần cho ám vệ nửa đêm mang Lưu thái y đến đây có hai nguyên nhân, một là vì chuyện Tương Hiểu Vũ mang thai cần giữ bí mật không thể để quá nhiều người biết, chỉ có thể âm thầm làm việc, hai là Lưu thái y vừa đúng tuổi nhi lập (30),tính ra thì có thể chịu được kinh hách mạnh hơn những người khác, bằng không nếu chọn mấy lão già đã vào thiên mệnh chi niên (50),sợ vừa bị hù một trận thế này, không những không bắt mạch được cho Tương Hiểu Vũ mà còn phải tìm người đến bắt mạch cho mấy lão già ấy.
Mạc Dương Thần ra hiệu, ám vệ từ trong lòng lấy ra một mảnh vải đen, sau đó bịt kín mắt Lưu thái y lại, rồi mới vươn tay giải huyệt.
Huyệt đạo vừa bị giải, lúc bắt đầu Lưu thái y còn thấy hơi mơ hồ, sau đó hắn liền phát hiện bất thường, hắn vốn đang nằm trên giường bây giờ lại thành ngồi trên ghế, hai mắt bị vải đen bịt kín, hắn nhất thời hoảng hốt, hoàn hảo tay chân không bị trói, hắn vươn tay định kéo vải đen xuống, lập tức bị người đè lại.
Đột nhiên nghe thấy một thanh âm vang lên, “Nghe nói Lưu thái y y thuật cao minh, hôm nay nội nhân (vợ ta) có chút không khoẻ, cho nên riêng cử người đến mời Lưu thái y, có điều mạo phạm cũng thỉnh thông cảm.”
“Mời đến?” Biết là mình bị bắt đến là vì xem bệnh mà không có ý tổn thương, Lưu thái y cũng bình tĩnh hơn, hắn châm chọc nói : “Là trói đến mới đúng chứ?” Nếu hắn biết người ‘ thỉnh ’ hắn tới là Mạc Dương Thần, hắn nhất định sẽ không dám dùng ngữ khí này để nói chuyện.
“Bởi vì chuyện này cần giữ bí mật, cho nên không thể không mời ngươi đến bằng cách này, về sau ta nhất định sẽ trọng thưởng.” Vì không cho Lưu thái y nhận ra thanh âm mình, Mạc Dương Thần nói mỗi một câu đều là hạ thấp giọng mình xuống để nói.
Ai, xem ra đêm nay nếu không chẩn mạch thì hắn đi không được rồi. Vì thế Lưu thái y nói: “Được rồi, xin hỏi phu nhân ở đâu?”
Kỳ thật ghế mà Lưu thái y ngồi là ngay bên giường Tương Hiểu Vũ, Tương Hiểu Vũ kéo ống tay áo đặt lên chiếc gối đã chuẩn bị từ trước, Thượng Đức kéo tay phải Lưu thái y, đặt lên cổ tay của Tương Hiểu Vũ.
Một lát sau mà, Lưu thái y nói: “Chúc mừng chúc mừng, phu nhân có thai hơn hai tháng rồi .”
Nghe vậy, Mạc Dương Thần cùng Tương Hiểu Vũ đều lộ vẻ mặt vui mừng, họ nhìn nhau bằng ánh mắt tràn ngập vui sướng; Phức Lan cùng hai ám vệ tuy rằng một bộ bình tĩnh không sợ hãi, nhưng vẫn có thể từ trong mắt họ nhìn ra kinh hỉ hoảng sợ; mà Thượng Đức thì chỉ có thể dùng trợn mắt há mồm để hình dung.
“Vậy Lưu thái y, nội tử cùng thai nhi có khoẻ không? Bình thường phụ nhân mang thai đều có nôn nghén, vì sao nội tử không có cảm giác như thế?” Vui sướng qua đi, Mạc Dương Thần hỏi.
” Thân thể phu nhân cùng thai nhi đều phi thường khỏe mạnh, về phần chuyện nôn nghén. . . . . .” Lưu thái y tạm dừng một chút mới nói tiếp: “Kỳ thật không phải nữ nhân mang thai thì đều nôn nghén, có vài trường hợp đặc biệt sẽ không bị hành thai.”
“Nguyên lai là vậy, hôm nay đã phiền Lưu thái y .” Mạc Dương Thần nói xong, liếc nhìn ám vệ, họ tuân lệnh, lại lại điểm thuỵ huyệt của Lưu thái y, khiêng hắn lên vai trả về nhà. Đáng thương Lưu thái y từ đó đến hơn nửa năm sau vào mỗi tháng đều bị Mạc Dương Thần ‘ thỉnh ’ đến lãnh cung một lần.
Đợi người đi hết, Mạc Dương Thần cho Phức Lan cùng Thượng Đức còn đang ngẩn người lui ra nghỉ ngơi.
Tương Hiểu Vũ nằm trong lòng Mạc Dương Thần, hai tay vuốt ve bụng của mình hưng phấn nói: “Là thật Hoàng Thượng, chúng ta có hài tử ! Lưu thái y nói hài tử rất khỏe mạnh. Không biết là nam hài hay nữ hài a? Hoàng Thượng, nếu sinh nữ nhi thì sao đây?” Bất luận là hài tử hay nữ nhi với y đều giống nhau, đó đều là kết tinh của mình và ái, nhưng với ái nhân lại khác, nữ nhân không thể kế thừa hoàng vị được.
“Đứa ngốc, hài tử hai nữ nhi với ta mà nói cũng giống nhau, nếu là nữ nhi thì sau này ta muốn để nàng thành công chúa vui sướng hạnh phúc nhất từ xưa đến nay. Về hoàng vị thì, vẫn là một câu đó, từ trong số huynh đệ của ta chọn ra một hài tử thích hợp để kế thừa.” Mạc Dương Thần biết Tương Hiểu Vũ nói những lời này không phải là trọng nam khinh nữ, mà là đang lo lắng cho mình.
Có những lời này của Mạc Dương Thần, tâm đang lơ lửng giữa trời của Tương Hiểu Vũ cuối cùng cũng rơi xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]