Mạc Dương Thần cầm lấy khăn tắm nhẹ nhàng lau khô thân thể Tương Hiểu Vũ, khi tay lướt đến bụng, hắn lại càng thêm cẩn thận, nơi này đang dựng dục hài tử của họ.
Trời a! Tương Hiểu Vũ vuôn tay che gương mặt đỏ bừng của mình lại, thân thể trắng nõn vì thẹn thùng mà mơ hồ nhiễm hồng mê người, thật vất vả, đợi Mạc Dương Thần lau khô thân thể mình xong, Tương Hiểu Vũ nhanh chóng mặt vào tiết y Mạc Dương Thần đưa tới.
Mặc vào tiết y rồi, Tương Hiểu Vũ vừa ngầng đầu liền nhìn thấy phản ứng dưới hạ thân của Mạc Dương Thần, tuy rằng hắn tận lực che dấu, nhưng Tương Hiểu Vũ phi thường rõ ràng ái nhân không giống một thái giám như mình, tuy không thể nói là hoàn toàn không có dục vọng, những lúc ái nhân vuốt ve hay tiến vào cơ thể mình y vẫn cảm thấy được khoái cảm, song nếu so với người thường thì nhu cầu dục vọng của y rất thấp.
Từ lần trước thu được hồi âm của Lôi Hạo Nhiên, Mạc Dương Thần đã gần hai tháng chưa chạm vào Tương Hiểu Vũ, cũng không vì giải quyết dục vọng mà đến chỗ các tần phi. Tương Hiểu Vũ đã từng xem qua một quyển sách nào đó, trong đó nói mỗi một nam nhân bình thường cách một khoảng thời gian ngắn đều phải thư giải dục vọng tích luỹ trong cơ thể. Vì thế, y trong lòng âm thầm cỗ vũ mình: cố lên! Tương Hiểu Vũ, ngươi làm được, Hoàng Thượng vì ngươi mà có thể nhịn, ngươi còn gì không thể làm cho Hoàng Thượng được chứ!
Y nhẹ nhàng đẩy Mạc Dương Thần ngã lên giường, vừa lấy tay cởi đai lưng vừa giải đáp nghi hoặc cho Mạc Dương Thần: “Hoàng Thượng, đêm nay để Hiểu Vũ đến hầu hạ ngươi.”
“Tiểu Ngư Nhi, ngươi. . . . . . Uông!” Ngay lúc Mạc Dương Thần muốn nói tiếp thì đã vì động tác sau đó của Tương Hiểu Vũ mà kinh ngạc thở dốc.
Nguyên lai Tương Hiểu Vũ cởi nội khố của Mạc Dương Thần ra, nhẹ nhàng vuốt ve phân thân đang cứng của hắn, thân thể nằm giữa hai chân, mở miệng ra dưới ánh mắt kinh ngạc của Mạc Dương Thần ngậm lấy dục vọng đang dần lớn lên của hắn.
“A. . . . . . Tiểu Ngư Nhi. . . . . .” Giờ này khắc này Mạc Dương Thần không biết nói gì cho phải, ngăn cản? Bất luận là thân thể hay lý trí của hắn cũng không chấp nhận cự tuyệt, hắn thấy hắn sắp tan ra trong miệng Tương Hiểu Vũ.
Bị khoang miệng ướt át ấm áp ngậm chặt lấy, đầu lưỡi nghịch ngợm như tính cách của chủ nhân, khi thì nhẹ nhàng liếm quá qua linh khấu mẫn cảm, vì lần đầu làm chuyện này, Tương Hiểu Vũ không quá quen thuộc, hàm răng của y đôi khi sẽ cắn vào dục vọng của Mạc Dương Thần, tuy không đau nhưng lại kích thích, hết thảy hết thảy làm Mạc Dương Thần lâm vào điên cuồng.
“A. . . . . .” Hắn ngẩng đầu rên rỉ, theo động tác của Tương Hiểu Vũ, hô hấp của hắn ngày càng dồn dập, vô số khoái cảm ở trong đầu bùng nổ, thể xác tinh thần đều chìm đám trong bể dục vọng Tương Hiểu Vũ tạo nên, hắn bắt lấy mái tóc sang mềm mại của Tương Hiểu Vũ, không tự chủ được mà đĩnh hạ thân lên, để dục vọng của mình vào sâu hơn, khoái cảm ngày càng nhiều, càng lúc càng nhanh, cuối cùng phóng thích trong miệng Tương Hiểu Vũ.
Trước khi Mạc Dương Thần kịp ngăn cản, Tương Hiểu Vũ đã nuốt hết thứ dịch hắn phóng ra vào bụng, Mạc Dương Thần bị động không hề có nửa phần thẹn thùng, ngược lại Tương Hiểu Vũ người chủ động thì mặt mày đỏ bừng.
Mạc Dương Thần kéo Tương Hiểu Vũ vào lòng mình, lấy tay lau đi chất lỏng màu trắng chảy ra khóe miệng y, nhìn đôi môi ái nhân bị nước bọt rửa qua, trơn bóng, cúi đầu hôn lên, nhưng Tương Hiểu Vũ lại lấy tay che lại miệng mình, “Hoàng Thượng, ta vừa mới nuốt xuống. . . . . .”
“Bất quá cũng là của ta, không phải sao?” Mạc Dương Thần kéo tay y ra, lấy môi mình phủ lên đôi môi đỏ mọng ướt át của y, vươn đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi nghịch ngợm của đối phương giao triền. . . . . .
Không biết qua bao lâu, ngay lúc Tương Hiểu Vũ sắp hòa tan thành tương, Mạc Dương Thần rốt cuộc buông y ra .
“Tiểu Ngư Nhi, thành thật nói cho ta biết, những thứ này ngươi học ở đâu?” Mạc Dương Thần hôn lên vầng trán bóng loáng của Tương Hiểu Vũ hỏi, hắn biết chuyện này y không thể học từ người khác, cũng không tin y trời sinh đã biết.
Mạc Dương Thần nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, khó trách mấy hôm trước Tiểu Ngư Nhi ở Ngự thư phòng đọc sách luôn lén lút, nguyên lai là như vậy a.
“Khấu khấu, khấu khấu.” Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập của, sau đó một thanh âm vang lên, “Hiểu Vũ, kim ti yến đã nấu xong, ta vào được không?”
Nghe vậy, Tương Hiểu Vũ dùng ngữ khí hơi kích động nói: “Thượng Đức, ngươi đứng ngoài đó chờ một chút.” Nói xong, hắn lập tức dùng tốc độ nhanh nhất sửa sang lại y phục cho mình cùng Mạc Dương Thần, rồi mới nói: “Thượng Đức, ngươi có thể vào rồi.”
“Được”
Thượng Đức mở cửa tẩm phỏng, vừa nhìn thấy Mạc Dương Thần ngồi bên cạnh Tương Hiểu Vũ sợ tới mức thiếu chút nữa làm rớt khay trong tay xuống đất, hắn quỳ xuống thỉnh an nói: “Nô. . . . . . Nô tài, khấu, khấu kiến Hoàng Thượng, hoàng. . . . . . Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. . . . . .” Hoàng Thượng không phải biếm Hiểu Vũ vào lãnh cung à? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ Hoàng Thượng hối hận, tính toán suốt đêm đón Hiểu Vũ ra lãnh cung? Nếu thật như thì tốt rồi.
“Bình thân.”
“Tạ Hoàng Thượng.” Thượng Đức đặt kim ti yến lên bàn, rồi vội đứng sang một bên chờ sai phái.
“Ngươi lui ra đi.”
“Vâng, Hoàng Thượng, Tương Tài tử, nô tài xin được cáo lui trước.” Ngay lúc Thượng Đức đi ra ngoài sắp đóng cửa lại, nghe Mạc Dương Thần dùng ngữ khí lạnh như băng nói: “Thượng Đức, đêm nay trẫm xuất hiện ở trong này ngươi xem như không biết, nếu việc này truyền ra ngoài. . . . .”
Bàn tay đang đóng của của Thượng Đức ngừng một chút, cung kính nói: “Thỉnh Hoàng Thượng yên tâm, nô tài nhất định sẽ thủ khẩu như bình.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]