Tương Hiểu Vũ người này trừ bỏ khuyết điểm tham tài thì còn một khuyết điểm nữa là không biết đối nhân xử thế, trong lòng nghĩ cái gì trên mặt sẽ hiện ra biểu tình tương ứng, chính vì thế, cho nên quản sự công công trong Phi Hà cung mới không dám cho y hầu hạ bên cạnh quý phi nương nương. Bằng không lấy y thông minh nhanh nhẹn như vậy, sớm đã chuyển sang hầu hạ quý phi nương nương .
“Tiểu Ngư Nhi a, sao trẫm lại cảm thấy ngươi không thích cái tên này vậy?”
Tương Hiểu Vũ lập tức nâng lên khuôn mặt tươi cười giả tạo của mình: “Sao vậy được chứ? Hoàng thượng ban tên, nô tài cảm kích còn không kịp, sao lại không thích?” Lão thiên gia, ta không phải muốn nói dối, ngài ngàn vạn lần đừng ghi tạc trong lòng, về sau đừng trút báo ứng xuống dầu ta a! Nếu không nói dối, mạng nhỏ của ta sẽ nguy hiểm .
Mạc Dương Thần thu hết vào mắt, thầm cười trong lòng, Tiểu Ngư Nhi này căn bản không biết vẻ mặt của y đã bán đứng tất cả tâm tư của mình.”Lại đây ngồi, nói chuyện phiếm với trẫm.”
“Nô tài tạ Hoàng Thượng ban ngồi.” Ngồi cạnh Mạc Dương Thần , Tương Hiểu Vũ thấy mình hệt như đang ngồi kế một con hổ bất cứ lúc nào cũng có thể nhào vào ăn mình ăn. Ngồi xuống rồi, Tương Hiểu Vũ thấy Mạc Dương Thần không mở miệng, nên không dám tùy tiện mở miệng nói, sợ một không cẩn thận đắc tội hắn, y sẽ thảm.
Mạc Dương Thần nhận nghiêm túc nhìn Tương Hiểu Vũ, cẩn thận phân tích diện mạo y, tiểu thái giám này bộ dạng rất bình thường, là loại thái giám tùy tiện tìm một gốc đại thụ đè xuống, có thể đè chết tám người, điểm đặc biệt duy nhất chính là mái tóc quăn của y, mang theo chút nghịch ngợm. Nhưng y xuất hiện ở nơi này, đã là mạo phạm mình, vậy vì sao mình lại rất có hảo cảm với y chứ?
“Tiểu Ngư Nhi, ngươi chọn một đề tài đi.”
Tương Hiểu Vũ trừng lớn ánh mắt nhìn Mạc Dương Thần, y không thể tưởng được câu đầu tiên Hoàng Thượng mở miệng nói dĩ nhiên là bảo mình chọn đề tài nói chuyện, nói cái gì mới tốt đây? Y hiện tại sâu sắc cảm nhận được hai câu gần vua như gần cọp cùng khóc không ra nước mắt.
Thấy Tương Hiểu Vũ trừng to mắt nhìn mình thật lâu không nói lời nào, Mạc Dương Thần biết y khó xử, kỳ thật đây chẳng qua là hắn muốn đùa y một chút thôi, “Làm sao vậy? Không biết nói gì cho phải sao? Vậy trẫm hỏi ngươi, trẫm nhớ rõ lúc mới bắt đầu là một thái giám khác tưới hoa mà, sao đột nhiên lại đổi thành ngươi ?” Người mang tuyệt thế võ công như hắn sao lại không nhìn ra trước sau có hai tiếng bước chân khác nhau được chứ?
Oa! Hoàng Thượng thật không hổ là Hoàng Thượng, quá là lợi hại, không cần nhìn cũng biết người tưới hoa đã đổi. Mặt Tương Hiểu Vũ hiện lên vẻ sùng bái vốn nên giấu trong lòng.”Đúng vậy, xin hỏi Hoàng Thượng ngài là làm sao mà biết được?”
“Muốn biết?” Tương Hiễu Vũ gật đầu lia lịa, “Trẫm nói cho ngươi biết, ngươi đừng nói cho người khác biết nga.” Tương Hiểu Vũ lại nghe lời gật đầu, “Đây. . . . . . là . . . . . Bí mật. . . . . .” Nhìn bộ dáng Tương Hiểu Vũ bởi vì không có được đáp án mà thất vọng, khiến Mạc Dương Thần long tâm đại duyệt, chẳng biết tại sao, chỉ cần nhìn Tương Hiểu Vũ lộ ra bộ dáng ngóng trông, hắn liền nhịn không được muốn trêu cợt y.”Ngươi còn chưa nói cho trẫm biết sao lại đổi người tưới hoa? Quản sự thái giám không phải đã an bài hết thảy cho các ngươi rồi sao?”
Không sai, đây là quy củ trong cung, họ làm vậy có tính là làm trái quy củ không? Tương Hiểu Vũ rụt rụt vai, “Thỉnh Hoàng Thượng trước đáp ứng nô tài không trách tội xuống, nô tài mới có thể nói.”
“Ngươi đang cùng trẫm bàn điều kiện?” Mạc Dương Thần nheo đôi mắt thâm thúy của mình lại, dùng ngữ khí nguy hiểm hỏi.
“Không phải, nô tài không dám, nô tài không dám.” Tương Hiểu Vũ quơ quơ tay kích động nói , “Nô tài không biết làm vậy có phải là làm trái quy củ trong cung không. Nếu như là làm trái, nô tài nói ra không có nô tài bị phạt, mà người đổi với nô tài cũng bị liên lụy, như vậy không bằng để một mình nô tài chịu hết.”
“Nhìn không ra tiểu thái giám như ngươi cũng biết nói nghĩa khí.” Hiển nhiên, Tương Hiểu Vũ lần nói vậy làm Mạc Dương Thần phi thường thưởng thức, cho tới giờ trong nhận thức của hắn thì thái giám đều là một đám sợ chết, chỉ biết a dua nịnh hót, đặc biệt cái gọi là hữu tình giữa họ càng khiến hắn thêm khinh bỉ, họ chỉ làm bằng hữu với quyền lực cùng tài lực.
“Tạ Hoàng Thượng khích lệ.” Mạc Dương Thần khích lệ một câu đã khiến Tương Hiểu Vũ rất ít được khích lệ nở nụ cười.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của y, Mạc Dương Thần thoáng sửng sốt, Tiểu Ngư Nhi này tuy bộ dạng không xuất sắc, nhưng nụ cười của y lại làm người ta như được tắm gội trong gió xuân, phi thường thoải mái.”Vậy ngươi nói đi, trẫm không trách bất cứ ai là được.”
Được hoàng thượng cam đoan, Tương Hiểu Vũ nói ra giao dịch của mình cùng A Chính, trong đó có cả chuyện A Chính trả thêm tiền cho mình. Qua chuyện hôm nay, Mạc Dương Thần sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là thần giữ của.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]