Công Tôn Sách lại ngủ say, Bàng Thống đứng dậy mặc quần áo, lại tỉ mỉ mặc lại quần áo cho Công Tôn. Bàng Thống nhìn khuôn mặt lặng yên ngủ say kia, áo đã che đi xương quai xanh nhưng loáng thoáng vẫn có thể thấy từng vết hồng tím, Bàng Thống nhẹ nhàng cười cười, nhét tốt góc chăn, liền một mình đi ra cửa phòng.
Ánh trăng tròn màu trắng đã bắt đầu đi về phía tây, thúy trúc ngoài cửa sổ vẫn nhẹ nhàng lay động theo gió.
“Bàng Thống… Bàng Thống… Bàng Thống……”
Trong phòng bỗng nhiên truyền tới tiếng nói mê của Công Tôn Sách, tiếng la càng lúc càng lớn.
Bàng Thống vọt vào phòng, đi tới trước giường, vội gọi Công Tôn Sách tỉnh lại. “Công Tôn Sách, Công Tôn Sách, sao vậy? Mau tỉnh!”
Công Tôn Sách khó khăn mở hai mắt, vừa mở mắt ra, y chợt ôm lấy Bàng Thống, cả người toát mồ hôi lạnh, không ngừng run rẩy. Bàng Thống nhẹ nhàng an ủi, “Sao vậy? Thấy ác mộng?”
Công Tôn Sách thở dốc, qua hồi lâu mới thoáng bình phục lại. “Bàng Thống, ta…… ta trong mơ, thấy ngươi… đứng bên vách núi, ta gọi ngươi, nhưng ngươi không nghe thấy, một trận sương mù dày đặc thổi tới, ngươi…… đã không thấy bóng ngươi…… ta rất sợ…….”
Bàng Thống nhẹ giọng cười, “Chỉ là mơ thôi, không cần phải sợ thành như vậy, ngươi xem, ta không phải vẫn đang ở đây sao?”
Người trong lòng đột nhiên ngừng run, y ngẩng đầu, ngẩn người sửng sốt một hồi, đột nhiên hỏi, “Bây giờ là giờ gì?”
“Giờ Dần canh ba.” Bàng Thống đáp.
Công Tôn Sách thấy bầu trời ngoài cửa sổ đã hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tu-kieu-tu/26210/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.