Bàng Thống đẩy cửa hậu viện, thấy Công Tôn Sách vẫn ngồi ở đó ngẩn người. Bàng Thống chậm rãi đi tới, bưng chén thuốc lên.
“Thuốc nguội, ta cho người hâm nóng lại.”
Xoay người định đi, người phía sau đột nhiên nói: “Không cần!”
Bàng Thống quay đầu lại, như không nghe được lời vừa rồi. “Ngươi nói cái gì?”
“Ta…… ta nói… không cần phải hâm nóng thuốc nữa.”
Bàng Thống nhíu mày. “Ngươi có ý gì?”
Công Tôn Sách cắn môi dưới, rốt cuộc lấy được dũng khí, ngẩng đầu nhìn vào mắt Bàng Thống. “Ta là nói, ta không uống thuốc này nữa! Ta…… ta muốn giữ đứa bé này!”
Trong mắt Bàng Thống chớp mắt cháy lên một tia sáng, nhưng lại nhanh chóng mờ đi. Hắn cười khổ, đem chén thuốc đặt lại xuống bàn.
“Ngươi không phải là nghe thấy ta và Lưu đại nhân nói chuyện đó chứ?”
Bàng Thống thấy Công Tôn Sách cúi đầu không lên tiếng, im lặng một hồi lâu, hắn bĩu môi: “Ta, không cần ngươi thương hại!”
Công Tôn Sách kinh ngạc giương mắt nhìn Bàng Thống. “Thương hại?”
“Đúng! Ngươi đây chính là thương hại!” Bàng Thống xoay người nhìn ngoài cửa sổ. “Đừng vì kích động nhất thời, thương hại ta mà ủy khuất bản thân phải lấy thân nam nhi sinh con cho ta. Ta không muốn sau này khi ngươi hối hận, mà bị ngươi oán hận cả đời!”
“Ta…… ta không phải thương hại!” Công Tôn Sách gấp đến độ không biết giải thích thế nào.
Bàng Thống đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng rực nhìn Công Tôn Sách, “Không phải thương hại, vậy là gì?”
“Là…… là… là……” Công Tôn Sách không nói ra được.
Bàng Thống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tu-kieu-tu/26208/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.