Công Tôn Sách vịn tường nôn khan nửa ngày, nhưng trừ nôn ra chút nước trà, không còn gì khác. Thật vất vả cảm giác ghê tởm mới thoáng lắng xuống, lúc này mới ngừng lại một chút, trong đầu ù ù, tay chân đều có chút tê dại run run.
Triển Chiêu cùng Xuân Đào chạy tới, đều bị làm sợ hãi, chỉ thấy Công Tôn Sách sắc mặt trắng bệch, mắt ầng ậng nước, vịn tướng như sắp không nhịn được mà ngất đi.
“Công Tôn đại ca, huynh làm sao vậy?” Triển Chiêu vội vàng đỡ lấy thân thể Công Tôn Sách.
“Huynh không sao,” Công Tôn Sách lắc đầu một cái, yếu ớt đáp.
“Đã như vậy rồi mà còn nói không sao!” Xuân Đào cao giọng trách cứ, quay lại mắng Bao Chửng, “Đều tại huynh, cứ bắt Công Tôn công tử ăn cái gì bánh bao thịt lớn, huynh xem đi, ăn ra hoạ rồi đi?” (họa: tai họa)
Bao Chửng tủi thân vò góc áo, “Tôi không cố ý, tôi đâu biết ăn bánh bao thịt lớn có thể nôn đâu?”
Công Tôn Sách phất phất tay, ý nói Xuân Đào không nên trách Bao Chửng. Nói đến, Công Tôn Sách trong lòng cũng đã nghi ngờ nhiều ngày nay, không biết xảy ra chuyện gì, bản thân gần đây dạ dày không tốt, cái gì cũng không muốn ăn, hơn nữa còn trở nên vô cùng thích ngủ, trước kia toàn là mình thức dậy rửa mặt thay quần áo chỉnh tề xong, rồi đi đánh thức Triển Chiêu, nhưng bây giờ đổi thành mỗi sáng ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao ba sào, Triển Chiêu tới gõ cửa phòng mình mới tỉnh lại được. Hết thảy đều rất kỳ quái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tu-kieu-tu/26204/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.