Từ sau ngày đó, Bàng Thống gần như cả ngày ngâm mình trong học đường (phòng dạy học) của Công Tôn Sách, một chén trà, một quyển sách, là có thể dưới mi mắt Công Tôn Sách mà tiêu hết hơn nửa ngày, thỉnh thoảng có mấy đứa nhóc không nghe lời quấy rối Công Tôn Sách, Bàng Thống trừng mắt, đứa bé kia lập tức ngoan ngoãn nằm bẹp trên bàn không dám nhúc nhích.
Công Tôn Sách mặc dù muốn lấy thái độ lạnh nhạt để bắt Bàng Thống rời khỏi cuộc sống của mình, đáng tiếc không có tác dụng, y biết rõ, cho dù coi Bàng Thống là không khí không để ý tới, hắn cũng chẳng để tâm. Nhưng hết lần này tới lần khác Công Tôn Sách càng phát hiện không có cách nào coi Bàng Thống là không khí, theo thời gian, y tựa hồ càng ngày càng quan tâm tới ánh mắt Bàng Thống nhìn mình, ngay cả lúc dạy học hai mắt cũng không tự giác muốn nhìn Bàng Thống, kết quả sách bị nhầm loạn cả lên, nói lung ta lung tung, Công Tôn Sách vì thế tự trách bản thân mất mấy ngày.
Cuộc sống hỗn loạn thế này rốt cuộc còn kéo dài tới khi nào?
Không lâu sau, người Bàng Thái Sư phái tới từ kinh thành tới nhắn với Bàng Thống, nói Bàng Thái Sư bị ốm, muốn Bàng Thống về kinh thành thăm. Bàng Thống tuy không bỏ được Công Tôn Sách, nhưng trăm thiện chữ hiếu làm đầu, sau khi Bàng Thống vội vã tạm biệt Công Tôn Sách, liền lên đường chạy về kinh thành.
Công Tôn Sách cho rằng rốt cuộc cũng có thể an an ổn ổn sống qua ngày, nào biết từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tu-kieu-tu/26202/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.