“Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, hoa hữu thanh hương nguyệt hữu âm. Ca quản lâu đình thanh tế tế, thu thiên viện lạc dạ trầm trầm.”
() Bài thơ Xuân Tiêu (không rõ tác giả)
Trong màn trướng màu vàng nhạt, truyền ra tiếng ngâm thơ.
“Đừng có quấn, mau buông ta ra!” Công Tôn Sách không nhịn được mắng. “Cả ngày ngâm xướng mấy thứ tà âm (đồi trụy) này, còn đâu bọ dáng Đại tướng quân nữa!”
Lời còn chưa dứt, Công Tôn Sách vén một bên rèm lên, hùng hùng hổ hổ mặc quần áo xuống giường.
“Còn không mau đứng lên! Mặt trời đã lên cao ba sào rồi! Không sợ những bộ hạ Phi Vân Kỵ kia nhìn thấy cười cho sao!”
Bàng Thống áo mở rộng, cơ ngực rắn chắc màu cổ đồng như ẩn như hiện. Hắn một tay chống đầu không lo không lắng, còn như chưa tỉnh ngủ đánh cái ngáp to.
“Không phải ngươi nói sao? Cái gì mà ta chỉ biết múa đao xách thương, một chút cũng không biết ngâm thơ đối chữ, ta giờ ngâm thơ đối chữ, ngươi lại chê ta không ra dáng Đại tướng quân! Ngươi đúng là càng ngày càng khó hầu hạ! Nói xong Bàng Thống vươn tay túm lấy đai áo Công Tôn Sách kéo qua, ôm chặt, trong lòng ngầm vui vẻ.
Cũng đã sinh hai đứa con, eo vẫn nhỏ nhắn mềm dẻo như vậy, Bàng Thống lại tựa cằm lên vai Công Tôn, mặt dán lên gáy trắng nõn của Công Tôn Sách, Công Tôn Sách bị cọ đến phiền, vừa cố tránh vừa mắng.
“Đây là cái dạng gì nữa? Tối qua hành hạ còn chưa đủ sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tu-kieu-tu/2361266/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.