“Phụt! Ha ha ha ha! Sauđó thì sao?” Dư San hỏi.
Bạch Thiên Trương u ámnặng nề: “Sau đó Ngôn Mạch bật dậy đi tắt tai nghe, còn tớ thì đi về.” Cô tựđộng giấu diếm không kể đến sắc mặt của Ngôn Mạch lúc đó.
Dư San vặn cổ tay: “Tớcòn tưởng, lần này Ngôn Mạch sẽ mang tài sản hàng trăm triệu của anh ấy cho cậuhết…”
Bạch Thiên Trương ngạcnhiên: “Anh ấy có nhiều tiền như vậy?”
Dư San ý tứ hàm súc lườmbạn: “Mỗi người đàn ông khỏe mạnh thì trên người đều có cất trữ nhiều như thế…”
“…” Vẻ mặt Bạch ThiênTrương kì quái, “Dư San, tư tưởng của cậu đúng là hèn mọn bỉ ổi.”
“Cậu nghe không hiểu à?”
Thế nhưng lời đùa mờ ámkhông rõ ràng của Dư San vẫn không thể nào cứu vớt được Bạch Thiên Trương đangrơi xuống vực sâu. Cô từ chối lên IS. Từ chối nói chuyện với người của ThượngThiện Nhược Thủy. Từ chối tất cả những việc gì liên quan đến đi thăm bệnh hoặclà ở trên giường.
Bạch Thiên Trương nghĩlại quá trình diễn biến có thần quá 囧囧, nhớtới việc cô và Ngôn Mạch lải nhải những chuyện đáng xấu hổ đều bị người củaThượng Thiện Nhược Thủy nghe thấy hết, nghĩ tới những kẻ sĩ ngồi sau máy tínhhóng chuyện hai mắt tỏa sáng hô hấp khó khăn, cô lại cảm thấy bi thảm, xấu hổmuốn chết.
Bạch Thiên Trương bị đảkích chưa gượng dậy nổi, trên đầu có một đám mây đen bao phủ, đi đến đâu cũngphóng ra sấm sét. Dư San an ủi cô: “Cậu nghĩ đi, nếu như cho cậu một sự lựachọn, cậu chọn để bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-truong-nhuc-cot-dau/3211731/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.