Mấy người nhà họ Bạch ănxong bữa cơm tất niên, tất cả cùng ngồi quanh ti vi xem chương trình cuối năm.
Thư Nhất Nhuận vừa cắnhạt dưa tanh tách, vừa chỉ trỏ sôi nổi: “Mẹ ơi, tên Phùng Củng kia sao ăn mặcgiống quả ớt vậy, buồn cười quá.” “Ha ha, Bạch Thiên Trương, nhìn thấy mức độăn ý của Thái Minh và Quách Đạt chưa, thật sự giống chị với Ngôn Mạch nha!”
Bạch Thiên Trương tungqua một chưởng, Thư Nhất Nhuận giác ngộ: “Em sai rồi, Quách Đạt sao có thể sosánh với Ngôn Mạch.”
Mẹ Bạch hai mắt phátsáng: “Ngôn Mạch là ai?”
Thư Nhất Nhuận thuậnmiệng nói tuột ra: “Đàn ông của chị Thiên Trương.”
Lời này vừa nói ra, nụcười kinh hãi của bà có thể so sánh với Phù Dung tỷ tỷ, ba Bạch đang cúi đầucắn dưa hấu, nghe thấy câu này răng cũng rắc một tiếng… Khẽ dùng lực, vỏ dưahấu bay thẳng tới mặt mẹ Bạch, dán sát vào.
Vẻ mặt mẹ Bạch dữ tợn,trông giống như oan hồn nhập vào, âm trầm nhìn xoáy vào Bạch Thiên Trương: “Rốtcuộc chuyện là thế nào?”
Bạch Thiên Trương căm hậnliếc nhìn Thư Nhất Nhuận, một khoảng im lặng.
Giữa khoảng lặng im đó,tiếng chuông điện thoại của Bạch Thiên Trương vang lên. Cô nước mắt lưng tròng,thần linh vẫn còn quan tâm đến cô, vị thiên sứ này làm việc thật tốt! Cô bắtlấy điện thoại như vớ được ân nhân cứu mạng, chân chó cười cười nịnh nọt, nóivới mẹ Bạch: “Mẹ, con ra ngoài nghe điện thoại.”
Sau đó cô cúi đầu nhìn,lòng chợt lạnh lẽo. Thần linh đúng là quan tâm tới cô thật, có điều không phảithiên sứ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-truong-nhuc-cot-dau/3211720/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.