Chương trước
Chương sau
Đến khi Bạch Thiên Trươngvào lại Viêm Hoàng Kỳ Tích đã là nửa tháng sau. Trong nửa tháng này, lúc thì côôm quyển sách ngoại khoa bìa màu xanh trắng, lúc thì là sách nội khoa dày nhưcục gạch xem say mê không biết trời đất là gì, đúng là thiên hạ vô song.

Cuối cùng cũng xong thicử, đến kì nghỉ đông, Bạch Thiên Trương cảm xúc dâng trào ngồi trước máy vitính, con chuột nhanh chóng di chuyển tới biểu tượng Viêm Hoàng Kỳ Tích nhưnglại không dám kích vào. Cô sợ chỉ cần cô vừa vào, hệ thống sẽ đưa ra hai dòngthông báo tráng lệ: Vũ Thoa Phong Lạp và Thiên Trương Nhục Cốt Đầu tình cảm rạnnứt, tuyên bố ly hôn; Thiên Trương Nhục Cốt Đầu bị đuổi ra khỏi thị tộc ThượngThiện Nhược Thủy. Nếu thật sự có thông báo đó, cô không thể nào lăn lộn trongtrò chơi được nữa rồi.

Cô tự làm công tác tưtưởng một lúc lâu, cuối cùng nín thở gõ mật mã tài khoản, chờ đợi hình ảnh hiệnra.

Tiếng nhạc quen thuộcvang lên, Bạch Thiên Trương trừng mắt đợi hồi lâu, tốt lắm, đợi mãi không thấyhai thông báo kia. Lúc này không hiểu sao cô cảm thấy rất vui mừng, bắt đầugiương nanh múa vuốt, hoành hành ngang dọc trong trò chơi.

[Thị tộc] Thấy Chết KhôngCứu: Chị dâu rốt cuộc đã tới rồi! Anh nhớ em muốn chết a a a!

[Thị tộc] Thần Chơi Đêm:Thiên Trương được nghỉ rồi à?

[Thị tộc] Thiên TrươngNhục Cốt Đầu: Ừm, được nghỉ rồi. Chào mọi người.

[Thị tộc] Phong Nguyệt VôYên: Chị dâu, tộc trưởng đâu? Nửa tháng nay anh ấy không lên, thành chiến trongtộc lâu lắm rồi không đánh.

[Thị tộc] Tỉnh Giấc KhôngThấy Vợ Đâu: Đúng đấy, Thiên Trương, tên tộc trưởng đó chết ở đâu rồi?

[Thị tộc] Hoa Mai TànKhốc: Chị dâu, chị với lão đại vẫn nên kiềm chế, đừng vận động kịch liệt quálâu.

Trong lòng Bạch ThiênTrương thoáng hụt hẫng, không còn lòng dạ nào phản bác lại lời nói cố ý bẻcong, mập mờ của Hoa Mai Tàn Khốc, Ngôn Mạch cũng đã lâu không lên sao? Khôngphải anh thật sự đã hiểu lầm chứ? Hay là anh đã xảy ra chuyện gì, bị ốm à? Côchợt cảm thấy mờ mịt, hơi sốt ruột, cảm giác nóng lòng này khiến cô bỗng nhậnra, hóa ra vị trí của Ngôn Mạch trong lòng cô quan trọng hơn nhiều so với cônghĩ.

[Thị tộc] Thiên TrươngNhục Cốt Đầu: Tôi cũng không biết, nửa tháng này tôi bận thi cử, anh ấy cũngkhông liên lạc. Vậy Cách Thức Hóa đâu rồi? Bọn họ quen nhau đấy.

[Thị tộc] Thấy Chết KhôngCứu: Tôi biết rồi! Lão đại đã bị người ngoài hành tinh bắt cóc!

[Thị tộc] Phong Nguyệt VôYên: Cách Thức Hóa cũng lâu rồi không lên.

[Thị tộc] Thần Chơi Đêm:Thấy Chết Không Cứu anh cứ ở một bên mà hóng đi! Đừng có làm ồn!

[Thị tộc] Thấy Chết KhôngCứu: Em xem thường anh, em khinh khi anh, em khinh bỉ anh, tôi muốn đi chết!

[Thị tộc] Tỉnh Giấc KhôngThấy Vợ Đâu: Thiên Trương đừng quá lo lắng, có lẽ cậu ta có việc gì.

Mọi người trong tộc bắtđầu khua môi múa mép an ủi Bạch Thiên Trương, thế nhưng cô vẫn cảm thấy nhữnglời an ủi nhẹ nhàng đó chẳng hề có tác dụng, cô nhìn chằm chằm vào dãy số vẫncòn hơi xa lạ trên màn hình điện thoại, cuối cùng ấn xuống.

Ngôn Mạch đang ngồi thừra nghe cấp dưới báo cáo về bản thiết kế, trong đầu toàn là hình ảnh đêm hômđó, chàng trai kia cúi đầu dịu dàng sửa lại khăn quàng cổ cho Thiên Trương, đólà nguyên nhân Thiên Trương không chịu đồng ý làm bạn gái anh. Họ đều còn trẻ,còn có thể cuồng nhiệt trong những năm tháng tuổi thanh xuân, anh so với bọn họthì không còn nhiều thời gian như thế. Cho nên nửa tháng qua anh không dám lênViêm Hoàng Kỳ Tích, sợ rằng vừa lên sẽ nhận được tin thông báo Thiên Trươngmuốn ly hôn với anh. Nếu không lên, anh còn có thể tự lừa dối mình, tự nói vớimình rằng Thiên Trương đã được gả cho anh.

Anh đem những lời này kểvới Đỗ Khanh Cách, khi ấy Đỗ Khanh Cách không thể tin được nhìn anh: “NgônMạch, cậu đã đạt đến cảnh giới nhất định của tự ti rồi đấy. Đây mà là cậu sao?Đầu óc cậu bị cửa kẹp rồi à? Điều kiện của cậu so với những sinh viên đó, khôngbiết là tốt hơn bao nhiêu sao! Hơn nữa cậu mới hai mươi lăm, cũng còn rất trẻmà? Thời nay nhiều nữ sinh chỉ muốn gả cho người giàu có, thậm chí là ông giàhom hem cũng chả sao, bằng điều kiện của cậu, nhiều người muốn ăn sạch rồi ấychứ!”

Ngôn Mạch thất bại thởdài: “Nhưng mà Thiên Trương không phải loại người đó.”

Đỗ Khanh Cách không cònbiện pháp, trước nay anh chỉ thấy người ta sa vào lưới tình thì hay thẩn thơ,lải nhải, nhưng không ngờ Ngôn Mạch đã đến mức độ không thể cứu vãn nổi. Anhchỉ có thể thở dài, hết sức ủng hộ Ngôn Mạch.

Ngôn Mạch vẫn còn đangchìm đắm trong nỗi buồn đau sầu não không cách nào kiềm chế, đột nhiên điệnthoại di động rung lên, anh uể oải nhìn lướt qua, đang chuẩn bị để kệ thì bấtchợt cả người giống như gà bị chọc tiết, mắt nhìn thẳng chằm chằm, anh ra hiệucho nhân viên trong cuộc họp tạm dừng, cầm di động đi nhanh ra ngoài.

Ngôn Mạch cứng đờ ấn nútnghe, đang giữa mùa đông mà tay cầm điện thoại còn đổ mồ hôi ướt đẫm, anh cốgắng để giọng mình nghe thật bình tĩnh: “Alô, xin chào.”

Bạch Thiên Trương ở đầubên kia nuốt nước miếng, nói thật, toàn thân Ngôn Mạch từ trên xuống dưới cómột loại khí chất bức người, đặc biệt giọng nói của anh khiến người nghe cảmthấy có gì đó bị chèn ép, cô hơi chột dạ hỏi: “Ngôn Mạch, em là Thiên Trương.Ừm, nghe đám người Thần Chơi Đêm nói đã lâu anh không lên, ừm, có phải là cóchuyện gì không? À, ý em là, ừm, có phải anh không khỏe ở đâu không?”

Bên kia điện thoại imlặng thật lâu, Bạch Thiên Trương đang định vỗ điện thoại một cái xem có phải đãbị hỏng rồi không thì thanh âm trầm thấp hàm chứa ý cười của Ngôn Mạch truyềntới: “Thiên Trương, anh có thể hiểu là em đang quan tâm đến anh không?”

Bạch Thiên Trương nghethấy tiếng cười gợi cảm, dễ chịu, trong lòng như có pháo hoa nổ tung, đỏ mặtlắp bắp giải thích: “À, thực ra em với Bùi Lăng Sơ không có gì cả, thật đấy,cậu ấy là chủ tịch hội sinh viên, em là trưởng ban văn nghệ, khụ, tóm lại chínhlà như vậy…”

Ngôn Mạch kiên nhẫn nghexong lời giải thích lộn xộn của Bạch Thiên Trương, trong lòng như có một dòngnước ấm áp dạt dào, sự bất an dao động trước đó, cuối cùng đã được cô xoa dịu,bình tâm lại.

Anh nói: “Anh không sao,công ty có chút việc, nhưng hôm nay xong xuôi rồi. Tối về anh sẽ vào trò chơi –lúc đó em có ở đấy không?

Sau khi nhận được câu trảlời khẳng định, Ngôn Mạch quẳng đi tâm tình phiền muộn trước đó, mặt mày hớn hởquay vào phòng họp, cười cười nhận xét bản thiết kế. Cấp dưới ngơ ngác nhìnnhau, vừa rồi vẻ mặt Ngôn Thiếu vẫn còn u ám sầu não giống như ai đang thiếu nợanh cả trăm vạn, bây giờ lại vui mừng như là mới tham ô được cả trăm vạn, chỉcó thể nói, không phải bọn họ không theo kịp thời đại mà là thế giới thay đổiquá nhanh…

Bạch Thiên Trương xấu hổ,đỏ mặt cúp điện thoại, ngồi ngẩn ngơ hồi lâu, nghĩ nghĩ, cô mở bảng tên nhânvật, chọn danh xưng vợ chồng, trên đỉnh đầu lấp lánh mấy chữ to: Nương tử củaVũ Thoa Phong Lạp. Cười ngây ngô thật lâu, sau đó cô kéo Thiên Trương Nhục CốtĐầu đến Ninh Hải chờ BOSS.

Tại mỗi địa điểm trongViêm Hoàng Kỳ Tích đều được bố trí một con BOSS, đánh bại chúng không chỉ đượctrang bị mà còn có thể là đạo cụ nhân dân tệ trong Thương Thành, vì thế từtrước tới giờ, người chơi vẫn thích chiếm một vị trí và ngồi đợi. Thời gian cậpnhật BOSS lại chậm nên thường thấy người chơi đến phục kích từ rất sớm. Do đó,có vô cùng nhiều người muốn tranh cướp BOSS, không thể tránh được việc PK ác ý,hồi đẳng cấp của Thiên Trương còn thấp, mỗi lần cô chờ BOSS đều bị người tađánh ngã. Có lúc cô vất vả lắm mới đánh được cho cột máu của BOSS biến thànhmàu đỏ, cuối cùng lại bị người chơi đẳng cấp cao hơn giết chết, cướp BOSS củacô, cô chỉ còn biết nhìn thành quả cả ngày tan thành mây khói. Mỗi lần nhớ lạinhưng chuyện xưa bi thảm này, Bạch Thiên Trương không hiểu sao vẫn cảm thấychua xót, thê lương.

Nhưng bây giờ không còngiống ngày xưa, Bạch Thiên Trương nhếch môi cười sung sướng, cô đã có chỗ dựa,có một ông chồng đại thần rất oai phong. Bạch Thiên Trương đi đánh BOSS cấp 40,BOSS cấp 100 thì cần có tổ đội mới đánh được, một mình cô chỉ có thể đi hành hạmấy con BOSS đẳng cấp kém đáng thương.

Tại một ngóc ngách khôngcó người chơi phục kích, Bạch Thiên Trương thoải mái xuống ngựa, bắt đầu ngồixuống. Chờ chưa được bao lâu, trên bản đồ xuất hiện một điểm màu lục đại diệncho người chơi, dần dần di chuyển về hướng này. Đến khi người này xuất hiệntrước mặt, cô sửng sốt. Đát Kỷ Quyến Rũ, Pháp sư cấp 102 ngồi trên lưng thúThủy Vân màu tím, từ trên cao nhìn xuống Bạch Thiên Trương.

Bạch Thiên Trương 囧, chờBOSS mà lại thành ra chờ kẻ thù à. Đát Kỷ Quyến Rũ chính là em gái trong thịtộc đã xúi huynh trưởng đá cô ra khỏi tộc, cũng chính là tên đầu sỏ khiến choquá khứ của cô trong trò chơi là một kiếp sống mưa máu gió tanh, ầm ầm dậysóng.

Đát Kỷ Quyến Rũ ngồi trênngựa không nhúc nhích, Bạch Thiên Trương theo nguyên tắc địch bất động ta bấtđộng, cũng ngồi im, nhưng âm thầm nâng cao cảnh giác.

Hai bên căng thẳng hồilâu, Đát Kỷ Quyến Rũ đột nhiên xuống ngựa, mở thần đạo, tăng thêm trạng tháibảo vệ cho bản thân. Trong nháy mắt, Bạch Thiên Trương cũng nhanh tay mở mađạo, triệu hồi thú địa ngục, Toàn Cơ Ảnh và chiến hồn Mèo Xiêm La, toàn thân ởtrong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Quả nhiên, Đát Kỷ QuyếnRũ bắt đầu tạo ra thác nước băng liên hoàn, đó là kĩ năng tấn công chí mạng củaPháp sư, người chơi nào lượng máu hơi thấp một chút, chỉ cần bị một chiêu nàycũng sẽ quỵ. Bạch Thiên Trương mỉm cười, trước đó cô đã mở Hình Thương, chuyểnbộ phận tiếp nhận tấn công của mình lên người thú địa ngục, mà thú địa ngục đãđược cô tăng thêm thuộc tính hoàn trả, tất cả những tổn thương trên người sẽ bịđẩy ngược trở lại cho Đát Kỷ Quyến Rũ, vì thế cột máu của Bạch Thiên Trương dùxuống đến màu vàng nhưng vẫn trụ được, còn cột máu của Đát Kỷ Quyến Rũ cũng bịsụt rất nhiều. Bạch Thiên Trương nhân lúc kĩ năng công kích của đối phương đangvào thời gian nghỉ (cool down),trước tiên xác định vị trí Đát Kỷ Quyến Rũ,tung ra kĩ năng cuồng loạn, có thể nhìn thấy thắng lợi trong tầm tay.

Nhưng nhìn thấy thì nhìnthấy, chưa thực sự nắm bắt được. Lúc đó anh hùng vô cùng kịp thời đến cứu mỹnhân, nhưng không phải cứu Bạch Thiên Trương, mà là Đát Kỷ Quyến Rũ. Cột máucủa Đát Kỷ Quyến Rũ chỉ còn chút ít cuối cùng, đột nhiên tăng lên mãnh liệt nhưkỳ tích, Bạch Thiên Trương nhìn Mục sư vừa tiếp máu cho cô ta, âm thầm ngửa mặtlên trời rủa một tiếng.

Mục sư kia chính là chồngcủa Đát Kỷ Quyến Rũ, Trụ Vương Hoang Đường. Lần đầu tiên Bạch Thiên Trương nhìnthấy cái tên này cảm thấy thật sự hết cách, một người là Trụ Vương Hoang Đường,một người là Đát Kỷ Quyến Rũ, hai người này không kết làm phu thê thì cô cũngđến nước đấm ngực dậm chân. Hóa ra lúc nãy Đát Kỷ Quyến Rũ ngồi bất động trênngựa chính là sợ một mình đánh không lại, đi gọi người giúp đỡ. Mục sư dùng mađạo tàng hình đến sát gần cô đánh lén, Pháp sư thì đánh ở phía xa, Bạch ThiênTrương một lần nữa hoa lệ nằm ngay đơ nơi đồng không mông quạnh, lần này khôngthể không bạo phát, cô nghẹn ngào nhìn trang bị cao cấp bị nổ tung, chính làcủa Vũ Thoa Phong Lạp tặng cô.

Trước kia Bạch ThiênTrương hết sức nhẫn nhịn việc gia tộc Muội Muội đuổi giết, chuyện bị Đát KỷQuyến Rũ vu oan cũng cười cười cho qua, cũng hiểu sự việc càng dây dưa cànglớn, cảm thấy trong trò chơi không cần phải quá tích cực. Thế nhưng tượng đấtcũng có tính khí của đất, bị bắt nạt, sỉ nhục đến mức này, cuối cùng Bạch ThiênTrương đã nổi giận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.