Tối thứ năm, Bạch ThiênTrương ôm gối lăn qua lăn lại trên giường, lật qua lật lại như cái bánh rán,căng thẳng, hưng phấn không thể nào ngủ được. Dư San nằm giường dưới giơ chânđạp lên trên, gào thét: “Bạch Thiên Trương! Có để cho bà đây ngủ không hả!”
Bạch Thiên Trương yênlặng được một lúc, lại bắt đầu cắn gối.
“Dư San, tớ không ngủđược, làm sao bây giờ?”
Dư San liếc mắt: “Vậy cậucứ không ngủ đi, mai mang hai cái mắt gấu mèo mà đi gặp Vũ Thoa Phong Lạp củacậu. Đảm bảo cậu ra cửa chết vì ánh sáng.”
“… Cậu thật độc ác.”
“Thường thôi thườngthôi.”
Bạch Thiên Trương dangtay duỗi chân nằm ngửa trên giường, trong lòng thấp thỏm không yên, cuối cùngcũng ngủ được. Bên bờ sông trong giấc mơ, hơi nước lượn lờ, sương mù mông lung.Vũ Thoa Phong Lạp lướt hoa đạp gió đi đến, dáng người cao lớn chìm trong sươngmù mờ mịt, Bạch Thiên Trương ngây ngốc, chậm rãi đi qua, nhìn thấy trên đỉnhđầu Vũ Thoa Phong Lạp có một vòng hào quang, ngồi trên hoa sen yêu thương nhìncô: “Thiên Trương, bản tôn thật đau lòng, ngươi như vậy mà lại gia nhập mađạo!”
Bạch Thiên Trương sợ hãi,chắp tay trước ngực quỳ xuống: “Đại thần, đệ tử sai rồi, xin hãy cứu giúp đệtử!” – vân vân, không phải chính Vũ Thoa Phong Lạp bảo cô hãy tu ma hay sao? Côđang định ngẩng đầu giải thích, chợt trông thấy Vũ Thoa Phong Lạp sải đôi cánhdài màu đen, hé ra răng nanh sắc nhọn, nhe răng trợn mắt: “A ha ha ha ha ha!Bản tôn thích ăn nhất là đậu phụ khô! (*)
(*) Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-truong-nhuc-cot-dau/3211705/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.