Bùi Lăng Sơ đang ngồi xổmbuộc dây giày, ngón tay thon dài tao nhã thắt lại, nhanh nhẹn đứng dậy, cầm cặpxách và chìa khóa chuẩn bị ra ngoài. Đàm Việt trong lòng run sợ nhìn Bùi LăngSơ đang cười tươi như gió xuân: “Người anh em, cuộc họp thường kì tối nay, cậusẽ không làm khó bọn mình đấy chứ?”
Anh ở cùng Bùi Lăng Sơsuốt hai năm qua nên hiểu rất rõ, người này bình thường tỏ ra lạnh nhạt, nhưngnếu một ngày nào đó đột nhiên cười nghiêng nước nghiêng thành, vậy thì chắcchắn vận rủi sắp rơi vào người nào đó xung quanh cậu ta, ví dụ như chủ tịch hộisinh viên tiền nhiệm.
Bùi Lăng Sơ nho nhã đẩygọng kính trên sống mũi, Đàm Việt thề, lúc đó anh thấy trong ánh mắt kia chợtlóe hào quang cực khủng bố. Đôi mắt Bùi Lăng Sơ đằng sau cặp kính không nhìn rõlắm, Đàm Việt bỗng cảm thấy ớn lạnh, cầm cặp cùng Bùi Lăng Sơ đi ra ngoài, tớiphòng họp.
Bạch Thiên Trương buồnchán ngồi uốn éo vẽ vòng tròn trong phòng họp, bộ dạng như đi vào cõi tiên. Rốtcục cô bị một tràng tiếng hít thở của đám con gái đông đảo kéo về thực tại, mờmịt nhìn xung quanh, phát hiện toàn các cô gái mặt đỏ như rặng mây hồng, ngượngngùng nhưng vẫn can đảm nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào một phương hướngnào đó. Cô cũng bất tri bất giác hướng ánh mắt theo một đám YY như hổ như sóikia, trông thấy đối tượng YY của hầu hết phái nữ: mặc một bộ áo gió màu vàngnhạt cắt may rất vừa người, đôi mày phượng, mũi thẳng tắp, môi mỏng như cười màkhông phải cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-truong-nhuc-cot-dau/3211703/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.