“Nghĩa là sao?” Trần Tử Nhiễm cũng cảm thấy hào hứng.
“Trương Thiếu Kỳ là Giám đốc bộ phận thị trường năng lượng viễn thông, hơn nữa còn mới nhậm chức tháng trước, anh ta không thể nào từ chức vào lúc mới nhậm chức được, cho dù là từ chức thì theo quy định, anh ta không thể làm công việc của một ngành nghề tương đồng trong khoảng thời gian ngắn như thế được. Nhưng anh ta lại gửi hồ sơ xin việc cho công ty của các cô, chỉ có thể nói là anh ta có mục đích khác. Hơn nữa, hiện giờ đã qua thời gian phỏng vấn rồi mà anh ta vẫn chưa xuất hiện, khả năng cao là hôm nay sẽ không đến đâu.”
“Sao cô Tống lại biết Trương Thiếu Kỳ là Giám đốc bộ phận thị trường năng lượng viễn thông? Hồ sơ mà anh ta gửi cho chúng tôi không hề có dòng kinh nghiệm nghề nghiệp này.”
Đôi lông mày xinh đẹp của Tống Ngưng Y nhíu lại, dường như cũng có chút nghi ngờ: “Trước đây, lúc tôi thực tập ở Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân cũng có tiếp xúc qua với công ty của anh ta, chắc tôi sẽ không nhớ nhầm đâu.”
Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm nhìn nhau.
“Câu hỏi cuối cùng dành cho cô Tống, tại sao cô lại chọn công ty chúng tôi? Đương nhiên cô Tống có thể lựa chọn không trả lời.” Trần Tử Nhiễm hỏi.
Tống Ngưng Y hơi ngập ngừng: “Cô muốn nghe lời khách sáo hay lời thật lòng?”
“Cô Tống cứ trả lời theo ý của cô là được.” Thẩm Thiên Trường mỉm cười.
Tuy nói như vậy như Tống Ngưng Y biết Thẩm Thiên Trường muốn nghe gì, trong lòng cô không khỏi thấp thỏm, cô bất giác túm chặt góc váy, cắn môi, vẻ mặt hiện lên sự do dự. Trong lúc băn khoăn không biết nên che giấu hay thẳng thắn, cô nhìn vào mắt Thẩm Thiên Trường, lập tức lựa chọn vế sau.
“Tháng trước, tôi gửi một bức thư tố cáo thực danh cho Sở Giáo dục.”
“Nội dung tố cáo là… Giáo sư Ngô Thiệu Khang khoa Tài chính, Đại học A làm giả học vị, ăn cắp kết quả nghiên cứu của sinh viên…”
Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm bàng hoàng, không khỏi khâm phục Tống Ngưng Y, không ngờ cô ấy lại dám tố cáo thực danh giáo sư của khoa mình làm giả học vị, lại còn ở lúc chuẩn bị tốt nghiệp. Là tố cáo thực danh chứ không phải nặc danh. Có thể tưởng tượng khoảng thời gian đó, Tống Ngưng Y đã phải chịu áp lực lớn đến mức nào.
Tống Ngưng Y cười tự giễu: “Chắc các cô cũng có thể đoán được rồi, mọi thư giới thiệu việc làm của tôi đều bị hủy hết, thậm chí suýt chút nữa thì không lấy được bằng tốt nghiệp…”
Thẩm Thiên Trường đột nhiên đứng dậy, không giấu nổi sự kích động trong lòng: “Cô Tống, tôi không thể không nói với cô rằng, chúc mừng cô đã trúng tuyển.”
Năng lực quan sát nhạy bén, khả năng phân tích nổi trội, mà càng đáng quý hơn đó là cô ấy có một trái tim không sợ hãi trước cường quyền.
Tống Ngưng Y này thật sự rất vừa ý cô! Hãy vào ngontinhhay.com.com để đọc truyện nhanh hơn!
Tống Ngưng Y chỉ hơi ngẩn người đã lập tức đứng dậy, cô trịnh trọng đi đến trước mặt Thẩm Thiên Trường: “Tôi nhất định sẽ không để mọi người phải thất vọng.”
“Cô Tống, cô biết lái xe không?”
Tống Ngưng Y nhớ Thẩm Thiên Trường từng hỏi về chỗ ở của mình, cô cũng biết tính chất của vị trí trợ lý riêng là lúc nào cần cũng phải có mặt, còn tưởng rằng Thẩm Thiên Trường chê mình ở xa: “Tôi sẽ nhanh chóng chuyển đến ở gần công ty.”
Đợi đến khi nhận được tháng lương đầu tiên, cô sẽ nghĩ cách chuyển đến sống gần công ty.
“Ý của Tổng Giám đốc Thẩm không phải muốn cô chuyển nhà mà là khi nhận chức trợ lý riêng của ông ty chúng tôi thì sẽ được cấp một chiếc xe để di chuyển, cho nên mới hỏi cô biết lái xe hay không.” Trần Tử Nhiễm giải thích.
Thẩm Thiên Trường mỉm cười: “Tiền xăng xe và bảo hiểm xe có thể báo lại để công ty thanh toán.”
“Tôi biết lái xe!” Tống Ngưng Y vội vàng đáp lời, tuy rằng trong lòng hơi chột dạ, nhưng chắc chắn cô sẽ không thừa nhận rằng thông minh như mình mà phải thi ba lần mới lấy được bằng lái… nhưng dù sao hiện giờ cô cũng đã lấy được rồi.
“Cốc cốc cốc…”
Ba người nghe thấy tiếng gõ cửa thì cùng quay ra nhìn, Trần Tử Mặc đang đứng ở trước cửa phòng họp mỉm cười với bọn họ qua lớp kính thủy tinh.
Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm đi ra ngoài thì nhìn thấy mấy người đang đứng cạnh Trần Tử Mặc.
“Tôi nghĩ chắc mọi người cũng đã phỏng vấn xong rồi nên đưa người ở những cương vị khác đến để mọi người làm quen với nhau trước.”
Thẩm Thiên Trường gật đầu mỉm cười, Trần Tử Mặc chỉ vào người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi mặc vest đang đứng cạnh mình, giới thiệu với Thẩm Thiên Trường: “Đây là Lâm Vân, tốt nghiệp khoa Tài chính của Đại học Z nước M, có kinh nghiệm mười lăm năm trong lĩnh vực tài vụ…”
Đợi Trần Tử Mặc giới thiệu xong xuôi, Thẩm Thiên Trường mới công nhận là Trần Tử Mặc thật sự không lừa cô, những người anh đưa đến Tài chính Thiên Nhiên của cô đều là những người có kinh nghiệm làm việc phong phú, bất kể là vị trí giám đốc tài vụ, HR hay hành chính hậu cần. Thẩm Thiên Trường nhớ lại trước đây mình đã từng nghi ngờ Trần Tử Mặc thì cảm thấy bản thân hơi nhỏ nhen.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]