Giang Mộ Tuyết đỏ mặt giải thích với Nhiếp Tòng Nhu: “Bà nội, vừa nãy cháu đi tắm không cẩn thận bị ngã, chân bị trẹo rồi.”
Vừa nghe thấy cô bảo bị ngã, Nhiếp Tòng Nhu đã lo lắng ra mặt: “Ôi, sao lại để bị ngã thế, còn trẹo chân nữa, Tiểu Phong không mau đưa Tiểu Tuyết đến bệnh viện đi, còn ngẩn ra đó làm gì thế?”
Nghe thấy thế, Tần Phong lại bế Giang Mộ Tuyết lên, đưa cô đến bệnh viện gần nhất.
Vốn là Tần Phong còn muốn giúp Giang Mộ Tuyết lấy số vào khoa cấp cứu nhưng bị Giang Mộ Tuyết ngăn lại, chân cô như thế này mà vào cấp cứu chỉ làm lãng phí tài nguyên chữa bệnh thôi, cuối cùng anh lấy số vào khoa ngoại.
Tần Phong bế Giang Mộ Tuyết đến sảnh chờ khám, rất nhiều người đang xếp hàng chờ, Giang Mộ Tuyết bị những người đang chờ khám nhìn đến mức xấu hổ. Tần Phong vẫn tỏ ra bình thường, sau đó đặt Giang Mộ Tuyết ngồi lên ghế. Hai người ngồi đợi chưa được nửa tiếng thì thấy Nhiếp Tòng Nhu đi vào từ cửa sảnh chờ khám dưới sự giúp đỡ của quản gia.
Giang Mộ Tuyết không ngờ Nhiếp Tòng Nhu cũng đi theo đến đây, cô vô thức muốn đứng dậy đón.
Nhiếp Tòng Nhu thấy cô lại muốn đứng lên thì vôi vàng bước lên kéo tay cô, ấn cô ngồi xuống ghế, vẻ mặt bà đầy xót xa: “Ôi chao, Tiểu Tuyết ngoan của bà, chân đau thì đừng cử động nữa.”
Nhìn thấy Tần Phong ngồi bên cạnh, bà cụ lại bắt đầu trách: “Chẳng phải Tiểu Liễu là chuyên gia khoa xương khớp của bệnh viện này sao, sao cháu lại để Tiểu Tuyết đến khoa ngoại thế này?”
Được Nhiếp Tòng Nhu nhắc nhở, lúc này Tần Phong mới nhớ ra cậu mình – Liễu Binh Trì là bác sĩ chính của khoa xương khớp của bệnh viện này.
“Cháu nhất thời sốt ruột quá nên quên mất.”
Nói xong bèn lấy điện thoại ra, chuẩn bị đi sang một bên gọi điện thoại.
Giang Mộ Tuyết kéo tay áo anh: “Chân em bị thương không nặng, thật sự không cần phiền phức thế đâu.”
Không đợi Tần Phong lên tiếng, Nhiếp Tòng Nhu ở bên cạnh đã sốt ruột lắm rồi: “Đã sưng thế này rồi mà vẫn bảo không nặng, sao con bé này lại ương bướng thế không biết.”
Bà cụ nhìn mắt cá chân đã sưng thành chiếc bánh bao nhỏ của Giang Mộ Tuyết: “May là lần này bà đến, nếu không không biết Tiểu Phong lại bắt cháu dâu cưng của bà ngồi đây chờ bao lâu nữa.”
Tần Phong bị bà mắng đến dở khóc dở cười, bèn đi qua một bên gọi điện thoại cho Liễu Binh Trì.
Không đến hai phút sau, Tần Phong cúp máy rồi đi đến trước mặt ba người: “Bà, cậu bảo chúng ta đến khoa cấp cứu tìm đồng nghiệp của cậu.”
“Khoa cấp cứu biết chữa trẹo chân hả?”
“Cậu nói đồng nghiệp này của cậu vốn là ở khoa xương khớp, gần đây mới bị điều xuống khoa cấp cứu.” Tần Phong giải thích.
“À… vậy thì được, vậy thì được.” Nhiếp Tòng Nhu gật đầu.
Tần Phong lại bế Giang Mộ Tuyết lên, mọi người cùng nhau đi đến khoa cấp cứu.
Bởi vì đã được nhắn trước nên Tần Phong bế thẳng Giang Mộ Tuyết vào phòng nghỉ của bác sĩ khoa cấp cứu, chưa đến mười phút sau, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đẩy cửa bước vào.
Tần Phong và anh ta vừa nhìn thấy nhau đã không khỏi cảm thấy hơi bất ngờ.
Cuối cùng Tần Phong cũng nhớ ra, lần trước Thẩm Thiên Trường bị người ta bỏ thuốc ở khách sạn Vạn Hào cũng đã đến bệnh viện này.
Nhìn thấy Tần Phong, bác sĩ đó cũng nhớ lại chuyện lần trước khám cho Thẩm Thiên Trường, anh ta tỏ vẻ châm chọc: “Lần trước là cho bạn gái dùng thuốc, lần này lại vì nguyên nhân gì đây?”
Tần Phong nhìn biển tên trước ngực anh ta, Thời Tu Tề, khoa cấp cứu.
“Bạn gái tôi bị trẹo chân rồi, phiền bác sĩ Thời xem giúp.” Tần Phong không trực tiếp trả lời câu hỏi của Thời Tu Tề.
Thời Tu Tề không nói nữa mà ngồi xổm xuống xem mắt cá chân của Giang Mộ Tuyết, anh ta hỏi: “Có thể cử động không?”
“Có, nhưng rất đau.”
“Không đau thì sao gọi là trẹo chân được.” Bởi vì trực đêm hai ngày liên tiếp nên tâm trạng của Thời Tu Tề hơi bức bối.
Giang Mộ Tuyết không nói gì thêm nữa, cô thầm nghĩ, sao bác sĩ này lại nóng tính thế chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]