Chương trước
Chương sau
Vậy mà trên khuôn mặt anh không có chút gì bất thường, cứ như lời cầu hôn mới đây chỉ là ảo giác.

Giang Mộ Tuyết mỉm cười gật đầu: “Ừm, được rồi.”

Tần Phong nở một nụ cười ấm áp: “Vẫn là em có mắt nhìn hơn, màu đỏ thật sự quá chói mắt, cúc họa mi trông ấm áp hơn nhiều.”

“Tiểu Tuyết, em xem để ở đâu thích hợp hơn?”

“Để ở… bàn trà, bàn ăn và giá để đồ trên ban công đi.”

Vẻ mặt của Tần Phong vẫn như thường lệ, Giang Mộ Tuyết chỉ đành nuốt lời nói muốn chuyển đi đã chuẩn bị xong vào trong bụng.

Vậy là cuộc sống lại trở lại như cũ, thậm chí Giang Mộ Tuyết còn tự hỏi liệu màn cầu hôn trong buổi chiều hôm đó của Tần Phong có phải là giấc mơ của chính mình hay không?

Mặc dù bị thương ở chân nhưng Giang Mộ Tuyết vẫn phải tham gia đám cưới của Giản Kỳ, đương nhiên, mục đích chính của vẫn là muốn đi gặp Đoàn Văn Trúc.

Đám cưới của Giản Kỳ đón dâu vào buổi trưa, lịch trình được sắp xếp cho đến bữa tiệc lúc bảy giờ tối.

Nhưng đến tận ba giờ chiều rồi mà máy bay của Đoàn Văn Trúc vẫn chưa đến thành phố Vân, vì vậy hai người đã hẹn với nhau là sẽ không tham gia phần trước đó nữa mà đến thẳng lễ thành hôn lúc sáu giờ, bảy giờ dùng tiệc xong sẽ về.

Buổi sáng lúc Tần Phong ra ngoài cũng nói buổi chiều sẽ đưa Giang Mộ Tuyết đi, nhưng bị cô từ chối. Có thể Tần Phong không nghĩ gì, nhưng lời cầu hôn đột ngột lần trước thực sự giống như một tảng đá đè lên trái tim của Giang Mộ Tuyết, nó khiến cô cảm thấy bối rối.

Cho nên mấy ngày nay Giang Mộ Tuyết gần như đều từ chối sự giúp đỡ của Tần Phong theo bản năng, trừ khi cô thật sự không làm được, nếu không, về cơ bản cô sẽ không để cho Tần Phong làm hầu hết mọi việc như trước. Bây giờ cô chỉ muốn đợi cho chân đỡ hơn một chút, sau đó đi tìm một căn nhà rồi chuyển đi.

Buổi chiều hôm đó, máy bay của Đoàn Văn Trúc bị hoãn một tiếng rưỡi, lúc cô ấy bắt taxi đến tiểu khu Ngân Hà đón Giang Mộ Tuyết thì đã là năm rưỡi chiều rồi.

Đoàn Văn Trúc nhìn thấy Giang Mộ Tuyết mặc một chiếc váy lễ phục màu đen đứng ở ven đường, khuôn mặt trang điểm nhẹ và đeo thêm một ít trang sức, lại có thêm sự góp sức của bộ quần áo đẹp, Đoàn Văn Trúc trông cô giống như một tiên nữ, nhưng lại là một tiên nữ chống nạng…

Đoàn Văn Trúc nhìn tình trạng của Giang Mộ Tuyết, không ngờ vết thương của cô còn nghiêm trọng hơn những gì mình nghĩ bèn vội vàng xuống xe đỡ cô lên xe.

“Tiểu Tuyết, cậu cũng nể mặt Giản Kỳ quá rồi đó, đã bị thương như thế này rồi mà vẫn còn đến dự lễ cưới của cô ta nữa.”

Giang Mộ Tuyết cười nhạt: “Người ta đã dọn sẵn đường rồi, nếu chúng ta không đến xem vậy chẳng phải sẽ khiến người ta không vui sao? Hơn nữa cậu ở thành phố Phong còn bay tới được, tớ ở thành phố Vân mà còn không đi thì sẽ giống như cố ý không nể mặt người ta đấy.”

“Vậy cậu thế này là cố ý đến để người ta cười nhạo đấy à?”

Những người trong phòng ký túc xá coi thường Giang Mộ Tuyết như thế nào không ai biết rõ hơn Đoàn Văn Trúc, hôm nay Giang Mộ Tuyết chống nạng tham dự lễ cưới không biết sẽ bị họ cười nhạo như thế nào nữa đây.

“Cười thì cứ cười thôi, thật ra tớ đến tham dự lễ cưới này chủ yếu là để gặp cậu, những chuyện khác tớ không quan tâm.”

Đoàn Văn Trúc nhìn Giang Mộ Tuyết cười nhạt, từ lần đầu tiên nhìn thấy Giang Mộ Tuyết đã thấy cô như thế rồi, mặc kệ người khác nói gì làm gì, lúc nào cô cũng tỏ ra bình tĩnh.

Hai người đến khách sạn Vạn Hào thì vừa kịp giờ làm lễ.

Vì chuẩn bị phải làm nghi thức nên Giản Kỳ đã nhờ bạn cùng phòng Mạnh Thanh ra cửa đón hai người.

Tuy Mạnh Thanh là bạn cùng phòng nhưng cũng không thân thiết với hai người, thấy Đoàn Văn Trúc dìu Giang Mộ Tuyết tập tễnh đi vào, khuôn mặt cô ta thoáng qua vẻ sốt ruột: “Sao hai người đến muộn thế?”

Đoàn Văn Trúc lạnh nhạt đáp lại: “Máy bay bị hoãn.”

Mạnh Thanh không nói thêm gì nữa mà dẫn hai người về chỗ ngồi, Giản Kỳ thật sự đã tập hợp được đông đủ người trong phòng ký túc xá của họ rồi.

Ngoại trừ Mạnh Thanh, cả Viên Tiểu Nhụy và Thủy Ý Văn cũng có mặt.

Thủy Ý Văn thấy chân Giang Mộ Tuyết bị thương bèn quan tâm hỏi han: “Tiểu Tuyết, chân của cậu bị thương bao lâu rồi, giờ đã đỡ hơn chưa?”

Giang Mộ Tuyết còn chưa kịp đáp lại, Viên Tiểu Nhụy đã tiếp lời: “Cậu đừng giả vờ hỏi han ân cần nữa, giống như lâu không gặp nên quan hệ giữa hai người trở nên tốt đẹp hơn vậy.”

Trong ký túc xá, Thủy Ý Văn là người có tính cách không nóng không lạnh, không có quan hệ tốt với ai nhưng cũng không kém, là người ở phái trung lập.

Nhưng Viên Tiểu Nhụy thì khác, cô ta tùy tiện cẩu thả, ăn nói chua ngoa cay nghiệt, không bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác, ban đầu những người trong phòng còn nghiêm túc tranh luận với cô ta vài câu nhưng rồi dần dần cũng kệ.

Thủy Ý Văn chỉ biết cười ngại ngùng với Giang Mộ Tuyết rồi không nói gì nữa.

Mọi người hàn huyên vài câu rồi chợt nhận ra là đã hơn sáu giờ rồi mà buổi lễ vẫn chưa bắt đầu. Khách mời có mặt trong buổi lễ nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đúng lúc người chủ trì đang đứng cạnh bàn của Giang Mộ Tuyết, Đoàn Văn Trúc bèn kéo anh ta lại: “Anh chủ trì này, không phải nói là buổi lễ bắt đầu vào sáu giờ sao, sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì thế?”

Người chủ trì lúng túng rồi vội vàng xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, lúc trước cô Giản nói âm nhạc trong lễ cưới rất tầm thường, yêu cầu nhất định phải có hòa tấu piano thật. Chúng tôi cũng đã đưa piano đến đây rồi nhưng nghệ sĩ piano được mời đến lại bị tai nạn trên đường đến đây, lúc này chúng tôi cũng đang nghĩ cách.”

Chỉ cần nhìn vào biển hoa màu tím và đèn chùm pha lê thủy tinh nhiều màu sắc được bố trí khắp phòng là có thể thấy đám cưới này của Giản Kỳ thật sự rất xa hoa, nên việc cô ta yêu cầu có nghệ sĩ diễn tấu đến đệm nhạc cho lễ cưới của mình cũng là điều dễ hiểu.

Vừa nghe người chủ trì nói xong, Viên Tiểu Nhụy lộ ra vẻ mặt hả hê rồi nói một cách kỳ quái: “Có người bị tai nạn trước lễ cưới, đúng là ‘may mắn’ thật đấy!”

Người chủ trì nghe xong thì tái xanh mặt: “Chuyện ngoài ý muốn này chúng tôi cũng không dự liệu được, lời nói của cô cũng khó nghe quá rồi đấy.”

Viên Tiểu Nhụy sẵng giọng: “Sao, mình không làm tốt mà không cho người khác nói nữa à? Thật không biết Giản Kỳ nghĩ gì mà lại thuê một công ty tổ chức lễ cưới rẻ rách như thế này, chắc không phải là do tiêu hết tiền vào việc dựng tiệc cưới rồi, không trả nổi tiền cho nghệ sĩ diễn tấu nên người ta mới bỏ chạy giữa chừng đấy chứ?”

“Cậu im miệng lại đi!” Mạnh Thanh hung hăng trừng mắt với cô ta rồi quát.

Viên Tiểu Nhụy định nói thêm gì đó thì đã bị Giang Mộ Tuyết giành nói trước: “Anh chủ trì này, phía các anh có nhạc phổ của các bản nhạc cần diễn tấu không?”

Người chủ trì hơi sững người rồi lập tức trả lời Giang Mộ Tuyết: “Có, khẳng định là có.”

Giang Mộ Tuyết cười: “Có thể lấy cho tôi xem một chút được không?”

Người chủ trì nhìn cô bằng vẻ mặt kỳ lạ nhưng vẫn nói vào trong tai nghe của mình một câu. Chưa đến hai phút sau đã có người cầm nhạc phổ diễn tấu đến, Giang Mộ Tuyết nhận lấy rồi lật xem, chỉ là những bản nhạc có độ khó bậc trung, không hề khó với cô.

Cô cười rồi nói với người chủ trì: “Anh chủ trì, nếu thật sự không thể tìm được người thay thế, anh xem để tôi đến diễn tấu có được không?”

Người chủ trì còn chưa kịp trả lời thì Viên Tiểu Nhụy lại cười lạnh: “Được rồi đó, chung phòng ký túc xá với cậu bốn năm sao tôi không biết cậu biết chơi piano thế, không biết thì đừng giả vờ nữa, thích thể hiện trong đám cưới của người khác là cái kiểu gì vậy?”

Mạnh Thanh nghe thấy lời nói khó nghe của Viên Tiểu Nhụy bèn đi lên phía trước quát: “Viên Tiểu Nhụy, nếu cậu còn không biết giữ mồm giữ miệng, có tin là tôi gọi người mời cậu ra ngoài không, ra ngoài đường rồi cậu muốn nói gì cũng được.”

Nói xong bèn quay lại nói với Giang Mộ Tuyết: “Tiểu Tuyết, cậu biết đàn thật sao, vừa nãy Giản Kỳ nhắn tin hỏi tớ tình hình bên ngoài này sao rồi, tớ cuống lắm rồi đây.”

“Ừ, trước đây tớ có theo học thầy Diệp Mạc mấy năm, mặc dù lâu lắm rồi không đàn nhưng tớ vừa nhìn nhạc phổ rồi, cũng không phải khó lắm, chắc là miễn cường đủ dùng.”

Nghe Giang Mộ Tuyết nói xong, người tổ chức chương trình không khỏi lau mồ hôi, người khác có thể không biết nhưng thầy Diệp Mạc là bậc thầy có tiếng trong nghề, có biết bao nhiêu người muốn theo học, không ngờ Giang Mộ Tuyết lại là học trò của ông ấy.

Nhất thời giống như bắt được phao cứu sinh, anh ta vội vàng nói: “Cô đừng khiêm tốn nữa, mau giúp chúng tôi đi.”’

“Ừm.” Giang Mộ Tuyết đáp lại. ngontinhhay.com

Viên Tiểu Nhụy thấy Đoàn Văn Trúc dìu Giang Mộ Tuyết đi về phía chiếc piano thì không khỏi cười lạnh, cô ra muốn xem người phụ nữ Giang Mộ Tuyết này sẽ bị xấu mặt thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.