Sở Nam Tuyển mặc áo sơ mi màu đen, chiếc áo vest ngoài đã bị anh ta cởi ra, mặc dù bộ quần áo màu đen khiến làn da trắng bợt của anh ta trông như ốm yếu, nhưng màu da này lại phù hợp với ngũ quan của anh ta một cách bất ngờ.
Sở Nam Tuyển bưng tách trà Thiết Quan Âm trước mặt lên, khẽ thổi cho bớt nóng rồi nhấm nháp thưởng thức.
Trà này, khá là ngon.
Vừa đặt chén xuống thì chiếc điện thoại bên cạnh vang lên âm báo, anh ta cầm điện thoại, trong hộp thư có một tin nhắn đến, là của Thẩm Thiên Trường.
[Cái danh nằm trong Top mười người khống chế thị trường chứng khoán của anh Sở quả là danh xứng với thực.]
Khóe miệng Sở Nam Tuyển bỗng nhếch lên một nụ cười, đúng là anh ta đã đánh giá thấp cái cô Thẩm Thiên Trường đó.
Hứa Khanh Huy đang ngồi đối diện với anh ta, nhìn thấy vẻ mặt ấy, khuôn mặt lạnh lùng lại càng thêm âm u: “Tâm trạng của anh khá tốt đấy chứ.”
Sở Nam Tuyển hơi nhíu mày, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên: “Do anh tự cao nên mới đánh rắn động cỏ, tôi không có điều gì tiếc nuối với kết quả này cả.”
Sắc mặt của Hứa Khanh Huy càng âm trầm hơn, anh ta vẫn nhớ như in cảnh tượng nói chuyện với Thẩm Thiên Trường trong quán bar tối hôm đó, khuôn mặt xinh đẹp được ánh đèn chiếu rọi vào vẫn chưa thể tan biến trong đầu anh ta.
Mức độ nhanh nhạy cùa Thẩm Thiên Trường quả thực nằm ngoài sự tưởng tượng của anh ta.
“Vào nghề lâu như thế, lần đầu tiên bại dưới tay một người phụ nữ, anh nói là anh không có gì tiếc nuối?”
Nụ cười của Sở Nam Tuyển trở nên cứng ngắc hơn đôi chút: “Hổ còn có lúc ngủ gật, huống chi bã dầu hạt cải thuộc quyền quản của Sở Giao dịch hàng hóa thành phố Phong, dù tôi có bản lĩnh lớn thế nào thì cũng nằm ngoài tầm với.”
Hứa Khanh Huy nhấp một ngụm trà: “Nói thế có nghĩa là anh thừa nhận anh gặp được đối thủ rồi hả?”
Sở Nam Tuyển híp mắt lại, tỏ ý ngầm thừa nhận điều đó.
Nhìn dáng vẻ đương nhiên của Sở Nam Tuyển, Hứa Khanh Huy hừ lạnh một tiếng, anh ta đặt chén trà xuống: “Sở Nam Tuyển, tôi hiểu tâm trạng Độc Cô Cầu Bại gặp được đối thủ của anh, nhưng Viễn Thông của tôi không rảnh chơi với anh.”
Sở Nam Tuyển ngẩng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt âm u của Hứa Khanh Huy đã chuyển thành hung hăng.
“Đối với mọi đối thủ cạnh tranh, tôn chỉ của Viễn Thông là nếu không thể kéo về phía mình thì phải bóp chết từ trong trứng nước. Trong lòng anh thừa biết nên làm thế nào rồi đấy.”
Dứt lời, Hứa Khanh Huy đứng lên khỏi chiếc ghế gỗ sưa, xoay người ra khỏi phòng.
Sau khi Hứa Khanh Huy đi khỏi đó, Sở Nam Tuyển chậm rãi cầm ấm trà lên rót một chén nữa, một mảnh lá trà vụn theo dòng nước tuôn ra vòi ấm, xoay tròn trong chén trà, cuối cùng lại yên lặng chìm xuống đáy chén.
Sở Nam Tuyển bưng lên nhấp một ngụm, nước trà cũng đã lạnh rồi.
***
Ngày hôm nay, Tài chính Thiên Nhiên giành được cả quyền đại lý của Dầu khí Tông Húc và Dầu khí Thịnh Thiên.
Vì thế đến buổi chiều khi tan làm, Thẩm Thiên Trường bảo Tống Ngưng Y đặt chỗ ở quán Tanaka nổi tiếng gần công ty, dùng công quỹ mời cả công ty liên hoan.
Tin này vừa lan ra, tất cả mọi người sôi lên sùng sục, ngoại trừ Trần Tử Nhiễm. Sáng nay vừa thua lỗ bao nhiêu tiền, Thẩm Thiên Trường lại nói dùng công quỹ liên hoan, bây giờ cô nàng đang thắt hết ruột gan vào đây.
Thẩm Thiên Trường bước tới trước bàn cô ấy, vươn tay véo má cô nàng: “Tớ cũng vì an ủi cậu thôi, nghe nói rượu Sake ở đó khá ngon, chẳng phải vừa hay để cậu mượn rượu giải sầu sao?”
Nghe thấy được uống rượu, sắc mặt của Trần Tử Nhiễm đỡ hơn một chút, nhưng cô vẫn trợn mắt: “Thẩm Thiên Trường, dùng tiền của tớ để an ủi tớ, có ai an ủi như cậu không cơ chứ.”
Thẩm Thiên Trường dở khóc dở cười: “Trong đó có một nửa là tiền của tớ đấy.”
Trần Tử Nhiễm hừ một tiếng, quay ngoắt đầu sang một bên.
Thấy cũng tới giờ xuất phát rồi, Thẩm Thiên Trường kéo Trần Tử Nhiễm đứng lên khỏi ghế. Hai người ra đến cửa phòng làm việc, Thẩm Thiên Trường mới quay đầu lại nhìn Ninh Trạch Tây, anh ta vẫn đang ngồi đó không nhúc nhích gì.
“Đàn anh, anh không đi à?”
Ninh Trạch Tây ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính: “Anh còn chuyện chưa xử lý xong, em gửi định vị cho anh, lát nữa anh tới sau.”
Thẩm Thiên Trường gật đầu rồi ra khỏi phòng làm việc với Trần Tử Nhiễm, đợi Tống Ngưng Y gọi những người trong khu vực làm việc đến, cả nhóm cùng ra khỏi công ty. Khi thang máy tới tầng mười, người của bộ phận giao dịch hợp đồng giao ngay đã đợi sẵn rồi, nhưng một buồng thang máy không chứa hết, nên chỉ có Hà Tịch vào thang máy. Nguồn: ngontinh hay.com
Trong bộ phận giao dịch hợp đồng giao ngay có khoảng bốn mươi người tất cả, cũng may quán Tanaka vốn không xa lắm, cả nhóm kéo nhau đi qua hai tòa quảng trường tới quán Tanaka, gần như là bao trọn quán.
Vốn chỉ đơn giản là liên hoan, Thẩm Thiên Trường cũng không muốn làm nhân viên của mình cảm thấy áp lực, vì thế mới gọi Hà Tịch và mấy người quản lý của các bộ phận khác vào riêng một phòng, những nhân viên khác tùy ý chọn chỗ ngồi.
Bữa cơm này mọi người đều coi như vui vẻ, bao gồm cả Trần Tử Nhiễm. Mặc dù lúc đầu cô vô cùng hậm hực, nhưng sau ba tuần rượu, cô nàng cũng hoàn toàn bung lụa, đến mức kéo Lâm Vân lại kể lể việc trong nhà, chủ đề cơ bản vẫn xoay quay chuyện nói xấu Trần Tử Mặc.
Tống Ngưng Y vốn không định uống rượu, nhưng bởi vì bình thường cô có mối quan hệ khá tốt với người trong bộ phận hợp đồng giao ngay, nhóm người trong bộ phận hợp đồng giao ngay cũng toàn là những cao thủ tiêu thụ, khả năng mời rượu thượng thừa, Tống Ngưng Y thật sự không thể từ chối được, vì thế sau khi nói với Thẩm Thiên Trường, cô chỉ có thể để mặc đám người của bộ phận hợp đồng giao ngay kéo mình nhập hội.
Nhìn tình hình này, Thẩm Thiên Trường vội vàng gửi tin nhắn cho Trần Tử Mặc, bảo anh ta buổi tối tới đón Trần Tử Nhiễm.
Buổi tối Trần Tử Mặc cũng phải đi xã giao, sau khi nhận được tin nhắn của Trần Tử Mặc, anh ta bèn bảo thư ký thay đổi thời gian.
Vốn dĩ Thẩm Thiên Trường cũng muốn uống thêm vài ly cho tận hứng, nhưng nghĩ tới Lục Chi Cửu đang ở nước M xa xôi, cô liền thay đổi ý định, hơn nữa cô còn chủ động gửi tin nhắn báo cáo với Lục Chi Cửu.
[Tối nay công ty bỏ công quỹ liên hoan, em bảo đảm chỉ uống tối đa năm ly Sake.]
[Ba ly.] Lục Chi Cửu trả lời gần như là trong tích tắc.
Thẩm Thiên Trường cò kè mặc cả: [Bốn ly.]
[Hai ly.]
Thẩm Thiên Trường thỏa hiệp: [Được rồi, được rồi, ba ly thì ba ly.]
Nói thật ra Thẩm Thiên Trường cũng không dám uống quá nhiều, lần trước uống rượu ở quán bar, sau khi về cô chỉ toàn mơ thấy Lục Chi Cửu, hơn nữa còn toàn là những nội dung không phù hợp với trẻ em, cơm rượu no nê là bắt đầu nghĩ tới…
Mãi đến mười rưỡi tối, sắp đến giờ quán Tanaka đóng cửa thì người của Tài chính Thiên Nhiên mới bắt đầu giải tán.
Mặc dù Trần Tử Nhiễm uống rất nhiều, nhưng chỉ có lúc đi là hơi chao đảo, tình trạng vẫn khá ổn, chủ yếu là cô nàng đã quyết định sau này phải thay đổi bản thân, bắt đầu lại từ đầu, cái cảnh nôn mửa bên vệ đường lúc trước đến chính Trần Tử Nhiễm cũng không muốn nhớ lại…
Hôm nay Tống Ngưng Y cũng uống không ít, Thẩm Thiên Trường bảo cô gọi taxi về nhà trước. Sau khi chào tạm biệt Hà Tịch và Lâm Vân, Thẩm Thiên Trường đỡ Trần Tử Nhiễm đứng ven đường chờ Trần Tử Mặc tới.
Hai người đang chờ Trần Tử Mặc, Trần Tử Nhiễm đột nhiên hỏi một câu: “Có phải tối nay anh Trạch Tây không đến không?”
Thẩm Thiên Trường gật đầu: “Ừ, giữa chừng anh ấy gửi tin nhắn cho tớ nói là có việc đột xuất không tới được.”
Hai người câu được câu chăng nói chuyện với nhau, xe của Trần Tử Mặc cũng dần xuất hiện trong màn đêm.
Trần Tử Nhiễm tự giác mở cửa sau ra, trực tiếp nằm vật xuống ghế sau.
Thấy Thẩm Thiên Trường đứng im tại chỗ, Trần Tử Mặc nhíu mày nói: “Sao cô không lên xe?”
Thẩm Thiên Trường hơi sửng sốt, cô không muốn để Trần Tử Mặc đưa mình về, vốn còn định từ chối, nhưng nghĩ lại từ chối như vậy thì lại hơi làm kiêu, thế là cô mới mở cửa bên ghế lái phụ ra rồi lên xe.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]