Theo dòng ký ức khôi phục, rất nhiều vấn đề từ trước đến nay luôn khiến Ân Thịnh mê man dần dần sáng tỏ.
Hóa ra Tiểu Nhị bọn họ vẫn luôn hiểu lầm Đông Ngũ, bởi vì lúc đó ở gần Đông Ngũ nhất chính là y, mọi người lại nhìn thấy Đông Ngũ chắn trước mặt Kim Đại Chung, đều nhất trí cho rằng Đông Ngũ cùng phe với lão.
Vốn dĩ, trong suốt quá trình điều tra Kim Đại Chung, đã tra ra rất nhiều đầu mối có dính líu tới Đông Ngũ. Đông Ngũ giúp Kim Đại Chung làm không ít chuyện xấu, Ân Thịnh trước đây vẫn không rõ vì sao hắn lại làm vậy, nhưng giờ khắc này đều đã hiểu rồi.
Đông Ngũ hắn thân là trưởng tử, bị Đông Thiểu Hiền giựt dây, không cách nào cãi lời cũng không cách nào ngăn cản cha mình, Đông Ngũ chỉ còn có thể nghĩ mọi biện pháp để liên lạc cùng Ân Thịnh.
Lúc đó, duy chỉ Ân Thịnh biết Đông Ngũ là người phe ta.
Từ khi Đông Ngũ chết, ký ức của Ân Thịnh cũng thiếu hụt, Đông Ngũ liền bị mọi người gán cho cái mác là đồng bọn của Kim Đại Chung. Đồng thời tất cả mọi người lần nữa cho rằng Đông Ngũ là bị chú thuật phản phệ từ Ân Thịnh mà chết, mà Ân Thịnh cũng là bởi vì trọng thương dẫn đến mất trí nhớ.
Ân Thịnh chậm rãi mở mắt, nhìn về phía kẻ đầu sỏ của tất cả mọi chuyện, sau lưng y là Nhạc Chương cùng Hạng Quý Hiên vừa xuống khỏi bậc thang cuối cùng.
"Ân Thịnh!"
Nhạc Chương vội la lên: "Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-trieu-quy-su/2251096/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.